Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Đôi Bàn Tay

Một bàn tay luôn nắm 1 bàn tay.

Thời gian gần đây, em chợt nhận ra, điều làm em rung động trước một người khác giới không phải là dáng vẻ bề ngoài, không phải là những gì họ thể hiện, mà là Đôi Bàn Tay.

Lạ thật, đôi bàn tay thì có gì để cho mình rung động nhỉ? Bàn tay thì có nhiều loại lắm. Có bàn tay gầy và có bàn tay béo, có bàn tay trắng và có bàn tay lại đen, có bàn tay ngón thon dài và có bàn tay ngón vuông vuông ngắn ngủn… rất đa dạng, phong phú nhưng không thực sự đặc biệt.

Bàn tay đẹp với em không phải là những bàn tay thon dài trắng trẻo, bàn tay xấu không hẳn là những bàn tay thô kệch đen đúa. Có những bàn tay, nhiều người cho là đẹp thì em lại không thích, nhưng ngược lại, có những bàn tay rất đỗi bình thường, rất giản dị thì em lại thấy nó đẹp đến thế! 

Phải chăng là vì những gì bàn tay đó đã làm? 

Không hẳn là thế, bởi có những người mình chỉ mới gặp lần đầu, đã biết gì về họ đâu mà biết được những gì bàn tay họ làm, để mà đánh giá chứ?

Có lẽ chỉ là cảm nhận mà thôi (mà cảm nhận thì thường rất cảm tính, rất khó giải thích, đa phần đúng nhưng không hẳn đúng hoàn toàn, vẫn còn có phần trăm sai lầm trong đó. Cảm tính mà!)

Trong mỗi lần gặp mặt một ai đó, như một phản xạ, em thường lặng lẽ ngắm đôi bàn tay của họ, rồi lặng lẽ cảm nhận. Cảm xúc ban đầu thường rất chân thật bởi nó ít bị chi phối vì các thông tin liên quan đến chủ nhân. Không cần phải nắm lấy bàn tay ấy, không cần phải chạm vào để cảm thấy ấm hay lạnh, chỉ cần nhìn thôi, và lắng nghe chính mình. Và thật lạ…

Có những bàn tay cho mình cảm giác ấm áp ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng cũng có những bàn tay khiến mình thấy lạnh lẽo…

Có những bàn tay cho mình sự tin tưởng, cảm thấy vững chắc nhưng có những bàn tay lại khiến mình thấy bất an, sợ hãi…

Có những bàn tay khiến mình bỗng nhiên ao ước muốn nắm chặt lấy nhưng có những bàn tay lại khiến mình hoảng hốt nếu chẳng may phải chạm vào…
Và kỳ lạ hơn nữa là…

Những người có đôi bàn tay mà không hiểu vì lý do gì, mình rất sợ chạm vào, thì dù bề ngoài có phong độ đến đâu, có giàu có đến đâu, có giỏi giang đến đâu, thì mình có cố mãi cũng không thể nào thích được.

Còn những người có đôi bàn tay mà mình ao ước muốn nắm chặt thì dù có không đẹp trai tí nào, dù có nghèo, dù là một người bình thường (nhưng chắc chắn không phải là kẻ lười nhác) thì em vẫn cứ rung động con tim.

Đã qua rồi cái thời mơ mộng viển vông, đã nếm đủ những đòn đau của cuộc sống, để hiểu rằng, gia tài của mỗi con người không phải là nhà lầu, xe hơi, không phải là số tiền trong tài khoản với những số 0 dài sau một con số nào đó khác 0. Gia tài của mỗi con người không gì khác chính là Đôi Bàn Tay. Một Đôi Bàn Tay cần cù, chịu khó có thể không là đôi bàn tay nuột nà nhưng lại tạo dựng được tất cả mọi thứ. Và ở mỗi một nghề, đôi bàn tay thể hiện rõ nét đặc tính nghề nghiệp của nghề đó.


Em không phải là một bà thầy tướng để xem tay, em chỉ lặng lẽ cảm nhận thôi, có thể sai nhưng điều đó lý giải tại sao, có những người đàn ông đến với em, cũng rất chân thành, mà sao em không thích nổi họ, dù đã cố, có lẽ là vì em không thích đôi bàn tay của họ chăng?



“Bài viết khi em lần đầu tiên được chàng nắm lấy bàn tay giữa trời đêm lạnh giá”
---- (lượm lặt).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét