Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

Gửi Mẹ của con.

                     Lại một năm mới chuẩn bị tới rồi đó Mẹ à. Thời gian trôi nhanh quá phải không Mẹ. Năm ngoái bằng giờ, con còn ríu rít bên Mẹ, còn huyên thuyên những câu chuyện cùng Mẹ để Mẹ quên đi n cơn đau, còn gạt đi tất cả n niềm đau xót chỉ để Mẹ luôn thấy an lòng và vững tâm. Vậy mà giờ đây... Những hình ảnh về Mẹ, về n tháng ngày có Mẹ cứ hiện mãi trg đầu con, nhiều lúc bất giác định gọi Mẹ ơi rồi mới chợt nhận ra.
         Một cái tết đến, là niềm vui hân hoan đầu xuân của bao người, bao nhà, nhưng với con, với gđ ta, nó lại là 1 ngày buồn. Làm sao con có thể quên được cái giây phút đó chứ, n vẫn phải phải điềm tĩnh, phải cố gắng để an lòng tất cả, Mẹ nhỉ.
         Cứ tết nào cũng vậy, nhà mình luôn hào hứng, tất bật với trang hoàng sắm sửa nhà cửa, chuẩn bị nào bánh chưng, bánh nếp bánh tẻ, giò tai, hành muối,... Mọi năm có con có Mẹ, năm ngoái có chị dâu n chị cũng phải đi làm sát tết. Năm nay, cv dù bận n cũng phải thật cố gắng để cái tết lại thật chu đáo đúng ko ạ.
         Tết năm nay nhà mình lại có thêm 1 thành viên nhí nữa chứ, con tưởng tượng khuôn mặt Mẹ khi ẵm bé vào lòng sẽ rạng rỡ và hp lắm. Đứa cháu đầu tiên của Mẹ mà, Mẹ hẳn có nhìn thấy phải không ạ. Mẹ thèm đc nghe tiếng bi ba bi bô gọi Bà ơi lắm Mẹ nhỉ. Sao Mẹ ko đón cháu cùng Bố chứ, để Bố nhận hp này mà ko bít sẻ chia cùng ai...
         Cs, luôn là n mệt mỏi, n khó khăn mà ta phải ko ngừng cố gắng từng ngày. Con cũng cố gắng, cũng bản lĩnh để sống tốt, để luôn là ng tốt. Con gái Mẹ, lớn ngần này tuổi, ríu rít hoài bên Mẹ n lại chưa khi nào dám tâm sự, dám thổ lộ n điều bí mật cùng Mẹ nhỉ. Con hư quá, con buồn bản thân mình vì n điều đó lắm Mẹ biết ko. Cs cho con nhiều thứ, nhiều tình thương, nhiều niềm tin. N cũng lại lấy đi thật nhiều, để giờ con chẳng dám tin, chẳng dám hi vọng vào bất cứ điều gì nữa Mẹ à. Con từng tin, tin nhiều lắm. Con tin bạn bè, tin thật nhiều vào ng đặc biệt, tin bác sĩ, tin thầy thuốc, tin n điều kì diệu. N rồi lại chính n niềm tin đó phản bội lòng tin nơi còn, cùng lúc ra đi và như muốn đẩy con vào vực thẳm. Vậy con còn dám tin dám hi vọng nhiều ư? Con chỉ dám tin đủ để con còn biết yêu đời, còn biết lạc quan. Khi con để cho mình tin yêu rồi, thì liệu điều đó có ở lại và lâu dài với con, hay lại vội quay đi khi con vừa mở cửa đón nhận... Con cũng muốn, rất muốn mong mình đc trở lại tin yêu ng nhiều lắm Mẹ à.
       Con gồng mình, con mạnh nhiều rồi. Giờ chỉ xin cho con đc yếu đuối cùng Mẹ, cùng thêm vs ng nữa, Mẹ nhé. Con ko bi quan ko gục ngã đâu. Ở nơi xa đó, hãy an lòng về con, về gia đình mình...



Con sẽ không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.  ;(((

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Tình buồn...

Gió cuốn trôi những đêm dài đằng đẵng
Tình vẫn còn mà người chẳng thấy đâu
Hận trời xanh vô tình nhắm mắt
Chẳng chịu nghe chịu hỏi chịu trông
Mặc giông tố cuốn đi tình yêu chân thật
Khiến ta cuồng si khiến nàng đau khổ
Mang trên vai gánh nặng tương tư
Người anh hùng vương vấn bởi nặng chữ sầu (có bản dịch là tình)
Nếu suốt đời buôn ba lặn lội
Mà vẫn ko giữ được người tri kỉ
Thì cho nắm được cả giang san
Vẫn cảm thấy xót xa ân hận
Muốn tỏ mặt anh tài, lòng muốn khóc mắt cũng ko rơi lệ
Rượu cạn rồi lại ngập nỗi nhớ thương
Điều khó nhất trên đời là làm 1 trang nam tử
Ý chí vững vàng mà tình cảm lại mênh mang.



Ngày tháng cũ mịt mù như trong mộng
Người thân yêu xa mãi tận chân trời
Thế gian này phản phúc biết bao nhiêu
Sao người nỡ quên đi tất cả
Tình yêu đầu ngây thơ chân thật
Có thể nào sống được với ta
Như biển sâu khiến lòng ta đau đớn
Tháng năm trôi mái tóc đã điểm sương
Dứt ko được hình anh trong tâm khảm
Đừng chờ đợi tháng năm quay đầu lại
Dứt ko ra nỗi đau khổ tình đầu
Đừng nhẫn nại vì mối tình xưa nữa
Hoa nở xuân về mà tình lại ra đi
Để tim ta vấn vương bụi trần thế



Hãy đi cùng ta
Tình yêu em là thế giới này
Hãy hát lên đi
Những cuồng say phía xa còn chưa biết
Có em bên mình ta chẳng sợ chi
Lìa xa tất cả chỉ đem theo hương hoa
Và dâng tặng lời yêu thương
Em nguyện cùng ta tới chân trời góc bể
Mặc gió táp mưa xa
Giờ ai phú quý bằng ta
Ai xênh xang bằng ta
Ta bước trên tấm thảm diệu kỳ
Chưa bao giờ ta vui như thế
Tình yêu chân thành mấy ai có được
Hạnh phúc đến bên ta
Giữa giờ phút huy hoàng.



Cuộc đời mỗi người đều cần có lúc chuyển xoay
Có lúc bi ai có lúc vui sướng tột cùng
Có như thế biển đời mới ko phiền não
Vượt càng nhiều thác ghềnh cuối cùng mới càng nhiều niềm vui
Chúng ta ko thể nào đi ngược lại những quy định của cuộc chơi
Có người đã từng ko dùng thủ đoạn mà bay cao song cũng
Có người chỉ vì có 1 ý nghĩ sai mà ko thể nào gượng dậy được
Có người vì sợ đêm dài mà nghĩ cũng ko dám nghĩ
Có người vì tự mình sai lầm mà suốt đêm gào thét
Em chỉ muốn sống cuộc sống thật giản đơn
Tránh xa những sự đua chen của cuộc sống hiện thực
Vinh hoa phú quý em ko dám màng
Bởi thế gian này quá nhiều diều yêu ghét oán hờn
Em chỉ muốn sống cuộc đời thật bình thường
Chẳng phải lăn lộn vì công danh lợi lộc
Ai có lỗi với ai em ko dám hỏi
Chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ cho thanh thản mà thôi.
  


Nỗi buồn ơi mưa thu rơi cánh hoa trôi dạt
Đau đớn thay khi cứ phải vô tình
Ruột như cắt chẳng biết khi nao tỉnh rượu
Kiếp này ko ân hận chỉ hối tiếc khi lòng ta trống trải
Ai sẽ là người thông cảm với ta đây
Kiếp sau sẽ nối tiếp duyên này
Ta sẽ cùng nàng sống bên nhau
Suốt đời ta sẽ yêu nhau mãi
Suốt đời ta sẽ ở bên nhau
Kiếp sau sẽ nối tiếp duyên này
Ta sẽ cùng nang đi khắp đó đây
Rũ bỏ vinh hoa trên trần thế
Chỉ mong được sát cánh cùng bay
Ko thấy được chuyện tâm tư cách trở
Giữa cõi đời sống chết mênh mang
Chỉ trách trời xanh vỡn đùa số phận
Để mọi chuyện qua đi như mộng với sương bay.

Tình buồn

 Xin đc chia sẻ những bài thơ hay n buồn...


Không đề 1.
Đừng để tháng năm làm mệt mỏi trái tim chờ đợi
Ta nguyện theo nàng đến nơi góc bể chân trời
Giờ này đèn bên sông đã tắt
Chỉ có trái tim ta nhẹ nhàng soi sáng dung nhan nàng
Dù năm tháng lụi tàn
Người chiến sĩ phải vùi xác nơi đồng hoang
Dù lưu luyến thế nào cũng ko bằng những ngày qua
Nàng và ta xa xôi cách trở
Sự đời lặng lẽ đổi thay
Trải qua muôn sông ngàn núi
Liệu lòng ta còn mãi bên nhau
Ta ko mong được đời đời kiếp kiếp
Ko mong được sớm tối bên nhau
Chỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian
AI nói rằng tình cảm lưu luyến khiến người ta đau khổ
Ai nói rằng biển người chìm nổi
Chỉ có tình duyên là vĩnh cửu
Dù có lúc chia ly có khi gặp lại
Dù có khi sum họp có khi tan.


Không đề 2.
Chuyện hôm qua như nước chảy về đông
Mãi xa ta không sao giữ lại được
Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta
Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm
Gió sớm mai thổi đi bốn phương
Xưa nay chỉ thấy người nay cười
Có ai thấy người xưa khóc đâu
Hai tiếng ái tình thật cay đắng
Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô
Chỉ có thể biết nhiều hay ít khó có thể biết cho đủ
Giống như đôi uyên ương bươm bướm trong những năm tháng khó khăn này
Ai có thể thoát được nỗi sầu nhân thế
Trong thế giới phù hoa đó
Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ
Sao còn muốn lên tận trời xanh?
Chi bằng ngủ yên trong sự dịu êm...


Không đề 3.
Ta như đang trong giấc mộng hồ điệp.
Dù tỉnh hay mơ nào có khác.
Tất cả đều như hồng trần phiêu bạt
Mải mê kiếm tìm rồi cũng có lúc hoan hỉ
Tình yêu chỉ là 1 lời than thở
Mong ngày gặp lại cũng như mộng phù vân
Đời người biết có mấy lần
Ân oán dù đúng dù sai cũng đã qua rồi
Yêu thương và oán thù chỉ trong 1 tiếng cười mà thôi.


Không đề 4.
Nói không hết yêu đương trần thế
Kể không vơi ân oán tình thù
Đời Đời kiếp kiếp do duyên định
Cùng dòng nước mát trong xanh
Con đường đầy gian lao phía trước
Hoa nở khoe mình trong săc thắm
Trọn kiếp sầu ai thấu cùng ta


Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Hai sắc hoa Tigon

 
 



Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương.


Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.


Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng : "Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"


Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp :"Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy".


Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá ! - Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...


Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.


Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chêt, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tim bóng "một người".


Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Như hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha !


Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi..
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !


Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.


Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
Trời ơi ! Người ấy có buồn không ?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?

.......

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Đôi Bàn Tay

Một bàn tay luôn nắm 1 bàn tay.

Thời gian gần đây, em chợt nhận ra, điều làm em rung động trước một người khác giới không phải là dáng vẻ bề ngoài, không phải là những gì họ thể hiện, mà là Đôi Bàn Tay.

Lạ thật, đôi bàn tay thì có gì để cho mình rung động nhỉ? Bàn tay thì có nhiều loại lắm. Có bàn tay gầy và có bàn tay béo, có bàn tay trắng và có bàn tay lại đen, có bàn tay ngón thon dài và có bàn tay ngón vuông vuông ngắn ngủn… rất đa dạng, phong phú nhưng không thực sự đặc biệt.

Bàn tay đẹp với em không phải là những bàn tay thon dài trắng trẻo, bàn tay xấu không hẳn là những bàn tay thô kệch đen đúa. Có những bàn tay, nhiều người cho là đẹp thì em lại không thích, nhưng ngược lại, có những bàn tay rất đỗi bình thường, rất giản dị thì em lại thấy nó đẹp đến thế! 

Phải chăng là vì những gì bàn tay đó đã làm? 

Không hẳn là thế, bởi có những người mình chỉ mới gặp lần đầu, đã biết gì về họ đâu mà biết được những gì bàn tay họ làm, để mà đánh giá chứ?

Có lẽ chỉ là cảm nhận mà thôi (mà cảm nhận thì thường rất cảm tính, rất khó giải thích, đa phần đúng nhưng không hẳn đúng hoàn toàn, vẫn còn có phần trăm sai lầm trong đó. Cảm tính mà!)

Trong mỗi lần gặp mặt một ai đó, như một phản xạ, em thường lặng lẽ ngắm đôi bàn tay của họ, rồi lặng lẽ cảm nhận. Cảm xúc ban đầu thường rất chân thật bởi nó ít bị chi phối vì các thông tin liên quan đến chủ nhân. Không cần phải nắm lấy bàn tay ấy, không cần phải chạm vào để cảm thấy ấm hay lạnh, chỉ cần nhìn thôi, và lắng nghe chính mình. Và thật lạ…

Có những bàn tay cho mình cảm giác ấm áp ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng cũng có những bàn tay khiến mình thấy lạnh lẽo…

Có những bàn tay cho mình sự tin tưởng, cảm thấy vững chắc nhưng có những bàn tay lại khiến mình thấy bất an, sợ hãi…

Có những bàn tay khiến mình bỗng nhiên ao ước muốn nắm chặt lấy nhưng có những bàn tay lại khiến mình hoảng hốt nếu chẳng may phải chạm vào…
Và kỳ lạ hơn nữa là…

Những người có đôi bàn tay mà không hiểu vì lý do gì, mình rất sợ chạm vào, thì dù bề ngoài có phong độ đến đâu, có giàu có đến đâu, có giỏi giang đến đâu, thì mình có cố mãi cũng không thể nào thích được.

Còn những người có đôi bàn tay mà mình ao ước muốn nắm chặt thì dù có không đẹp trai tí nào, dù có nghèo, dù là một người bình thường (nhưng chắc chắn không phải là kẻ lười nhác) thì em vẫn cứ rung động con tim.

Đã qua rồi cái thời mơ mộng viển vông, đã nếm đủ những đòn đau của cuộc sống, để hiểu rằng, gia tài của mỗi con người không phải là nhà lầu, xe hơi, không phải là số tiền trong tài khoản với những số 0 dài sau một con số nào đó khác 0. Gia tài của mỗi con người không gì khác chính là Đôi Bàn Tay. Một Đôi Bàn Tay cần cù, chịu khó có thể không là đôi bàn tay nuột nà nhưng lại tạo dựng được tất cả mọi thứ. Và ở mỗi một nghề, đôi bàn tay thể hiện rõ nét đặc tính nghề nghiệp của nghề đó.


Em không phải là một bà thầy tướng để xem tay, em chỉ lặng lẽ cảm nhận thôi, có thể sai nhưng điều đó lý giải tại sao, có những người đàn ông đến với em, cũng rất chân thành, mà sao em không thích nổi họ, dù đã cố, có lẽ là vì em không thích đôi bàn tay của họ chăng?



“Bài viết khi em lần đầu tiên được chàng nắm lấy bàn tay giữa trời đêm lạnh giá”
---- (lượm lặt).

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Tình Châu Giang.

Trong tim em khắc sâu bao kỉ niệm
Tình yêu chân thành em dành cả cho anh
Dẫu cuộc đời như bể dâu thay đổi
Anh mãi là ngọn lửa ấm trong đêm.
Đã qua đi những tháng năm khờ dại
Hãy để em tự lau nước mắt của mình
Lặng lẽ sống những năm dài bất tận
Bao khổ đau chờ tia nắng bình minh.
Khi tim ai như mùa đông giá lạnh
Em đâu thành cánh chim nhỏ trùng khơi
Ngay cả lúc được tình yêu chắp cánh
Nào đã qua cơn bão táp cuộc đời.
Những mộng ảo của vinh hoa phú quý
Cũng chỉ là vô nghĩa trước ngày mai...

***


Khi gặp anh em mới hiểu thế nào là hạnh phúc
Những nỗi lòng mình em đành dấu nơi sâu thẳm trái tim
Khi xa anh em thấy mình cô đơn nhường ấy
Nhưng dòng đời nước lũ ngăn đường em đến tìm anh.
Khi mất anh em mới biết thế nào là đau khổ
Những mất mát đắng cay không xoá mờ kỉ niệm thiêng liêng.
Em nhớ đến anh với bao nuối tiếc xót xa
Thời gian như nước qua cầu, đã cuốn đi những kỉ niệm tươi đẹp nhất.
Hạnh phúc đến mà em không biết giang tay đón nhận
Em nào thấy gì đâu ngoài con đường trước mặt quanh co.
Giờ đây tất cả đã qua, trong mất mát em thấy mình cứng cáp
Nảy nở trong em những mầm xanh của niềm hi vọng
Những mầm xanh vươn lên kiếm tìm cuộc sống...
Khát vọng của ngày mai...

Em cứ ngoan hiền như thế...

...
Lâu lắm rồi em không viết gì cả...
Muốn im lặng, để lắng nghe... để cảm nhận...
Muốn làm một kẻ lãng du, một mình rong qua các đại lộ cuối mùa...
Đại lộ ngọt thơm...
Mùi gió
Mùi phố
Mùi người
Mùi thương nhớ
Mùi của gần gụi xa xôi...
... và cả mùi ngạt ngào đêm hoa sữa...
Tất-thảy-trầm-mặc-trôi.
Đã qua những ngày cuối tháng Mười...
Hoa sữa đang vắt cạn mình cho nỗi nhớ không tên, người ta bảo bây giờ mới là lúc hoa sữa cồn cào nhất...
Mùa đông đã đặt bước đầu tiên về đầu ngõ phố... cho một người run khẽ bờ vai. Cuống quýt bấu víu lấy hương hoa, vờ như vô tình lái bánh xe trú vào một góc bình yên nào trong ký ức.
Đi qua mấy mùa thu... em chẳng còn nhớ rõ. Thu năm ấy, năm nay đã khác nhiều rồi. Tháng năm khác, và những thứ vẫn cố vin vào tháng năm để khác.
Với em, tình yêu đó giống như hương hoa sữa cuối mùa... cháy nồng nàn cho một lần giã biệt. Chẳng ai nói rằng mùa thu giống nhau, cho dù hoa vẫn nở.
Đại lộ thời gian chỉ tồn tại một chiều.
Bây giờ, em chẳng thuộc về tình yêu, chỉ thuộc về mùa. Căng hết mắt môi, dang vòng tay, mở lòng ra đón gió, đi hết ngõ tình yêu, mới vỡ òa, chợt thấy...
Sao vắng một người... thế giới rộng thêm ra.
Em, hai mươi mấy tuổi.
... Chưa đủ trưởng thành, chín chắn để làm người lớn...
... Chẳng đủ ngây thơ, hồn nhiên để nhỏ lại trong vòng tay mẹ.
Chỉ mong tìm được một chút yêu thương và hi vọng.
Đủ - để cam đảm sống như người lớn.
Đủ - để biết cách khóc cười như một đứa trẻ con.
Bình yên để gió đưa em về
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh.
Bình yên để nắng soi môi thơm
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.
Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa
...
Em rong chơi và lượm lặt một chút bình yên lang thang trên phố.
Ru cái ngủ vỗ giấc an lành.
Đêm trôi ngược vào em.
... Tôi ơi, xin em cứ hiền ngoan như thế.
(lượm lặt đã lâu...)