...
Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012
Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012
Gửi Mẹ của con.
Lại một năm mới chuẩn bị tới rồi đó Mẹ à. Thời gian trôi nhanh quá phải không Mẹ. Năm ngoái bằng giờ, con còn ríu rít bên Mẹ, còn huyên thuyên những câu chuyện cùng Mẹ để Mẹ quên đi n cơn đau, còn gạt đi tất cả n niềm đau xót chỉ để Mẹ luôn thấy an lòng và vững tâm. Vậy mà giờ đây... Những hình ảnh về Mẹ, về n tháng ngày có Mẹ cứ hiện mãi trg đầu con, nhiều lúc bất giác định gọi Mẹ ơi rồi mới chợt nhận ra.
Một cái tết đến, là niềm vui hân hoan đầu xuân của bao người, bao nhà, nhưng với con, với gđ ta, nó lại là 1 ngày buồn. Làm sao con có thể quên được cái giây phút đó chứ, n vẫn phải phải điềm tĩnh, phải cố gắng để an lòng tất cả, Mẹ nhỉ.
Cứ tết nào cũng vậy, nhà mình luôn hào hứng, tất bật với trang hoàng sắm sửa nhà cửa, chuẩn bị nào bánh chưng, bánh nếp bánh tẻ, giò tai, hành muối,... Mọi năm có con có Mẹ, năm ngoái có chị dâu n chị cũng phải đi làm sát tết. Năm nay, cv dù bận n cũng phải thật cố gắng để cái tết lại thật chu đáo đúng ko ạ.
Tết năm nay nhà mình lại có thêm 1 thành viên nhí nữa chứ, con tưởng tượng khuôn mặt Mẹ khi ẵm bé vào lòng sẽ rạng rỡ và hp lắm. Đứa cháu đầu tiên của Mẹ mà, Mẹ hẳn có nhìn thấy phải không ạ. Mẹ thèm đc nghe tiếng bi ba bi bô gọi Bà ơi lắm Mẹ nhỉ. Sao Mẹ ko đón cháu cùng Bố chứ, để Bố nhận hp này mà ko bít sẻ chia cùng ai...
Cs, luôn là n mệt mỏi, n khó khăn mà ta phải ko ngừng cố gắng từng ngày. Con cũng cố gắng, cũng bản lĩnh để sống tốt, để luôn là ng tốt. Con gái Mẹ, lớn ngần này tuổi, ríu rít hoài bên Mẹ n lại chưa khi nào dám tâm sự, dám thổ lộ n điều bí mật cùng Mẹ nhỉ. Con hư quá, con buồn bản thân mình vì n điều đó lắm Mẹ biết ko. Cs cho con nhiều thứ, nhiều tình thương, nhiều niềm tin. N cũng lại lấy đi thật nhiều, để giờ con chẳng dám tin, chẳng dám hi vọng vào bất cứ điều gì nữa Mẹ à. Con từng tin, tin nhiều lắm. Con tin bạn bè, tin thật nhiều vào ng đặc biệt, tin bác sĩ, tin thầy thuốc, tin n điều kì diệu. N rồi lại chính n niềm tin đó phản bội lòng tin nơi còn, cùng lúc ra đi và như muốn đẩy con vào vực thẳm. Vậy con còn dám tin dám hi vọng nhiều ư? Con chỉ dám tin đủ để con còn biết yêu đời, còn biết lạc quan. Khi con để cho mình tin yêu rồi, thì liệu điều đó có ở lại và lâu dài với con, hay lại vội quay đi khi con vừa mở cửa đón nhận... Con cũng muốn, rất muốn mong mình đc trở lại tin yêu ng nhiều lắm Mẹ à.
Con gồng mình, con mạnh nhiều rồi. Giờ chỉ xin cho con đc yếu đuối cùng Mẹ, cùng thêm vs ng nữa, Mẹ nhé. Con ko bi quan ko gục ngã đâu. Ở nơi xa đó, hãy an lòng về con, về gia đình mình...
Con sẽ không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn. ;(((
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn. ;(((
Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012
Tình buồn...
Gió cuốn trôi những đêm dài đằng đẵng
Tình vẫn còn mà người chẳng thấy đâu
Hận trời xanh vô tình nhắm mắt
Chẳng chịu nghe chịu hỏi chịu trông
Mặc giông tố cuốn đi tình yêu chân thật
Khiến ta cuồng si khiến nàng đau khổ
Mang trên vai gánh nặng tương tư
Người anh hùng vương vấn bởi nặng chữ sầu (có bản dịch là tình)
Nếu suốt đời buôn ba lặn lội
Mà vẫn ko giữ được người tri kỉ
Thì cho nắm được cả giang san
Vẫn cảm thấy xót xa ân hận
Muốn tỏ mặt anh tài, lòng muốn khóc mắt cũng ko rơi lệ
Rượu cạn rồi lại ngập nỗi nhớ thương
Điều khó nhất trên đời là làm 1 trang nam tử
Ý chí vững vàng mà tình cảm lại mênh mang.
Tình vẫn còn mà người chẳng thấy đâu
Hận trời xanh vô tình nhắm mắt
Chẳng chịu nghe chịu hỏi chịu trông
Mặc giông tố cuốn đi tình yêu chân thật
Khiến ta cuồng si khiến nàng đau khổ
Mang trên vai gánh nặng tương tư
Người anh hùng vương vấn bởi nặng chữ sầu (có bản dịch là tình)
Nếu suốt đời buôn ba lặn lội
Mà vẫn ko giữ được người tri kỉ
Thì cho nắm được cả giang san
Vẫn cảm thấy xót xa ân hận
Muốn tỏ mặt anh tài, lòng muốn khóc mắt cũng ko rơi lệ
Rượu cạn rồi lại ngập nỗi nhớ thương
Điều khó nhất trên đời là làm 1 trang nam tử
Ý chí vững vàng mà tình cảm lại mênh mang.
Ngày tháng cũ mịt mù như trong mộng
Người thân yêu xa mãi tận chân trời
Thế gian này phản phúc biết bao nhiêu
Sao người nỡ quên đi tất cả
Tình yêu đầu ngây thơ chân thật
Có thể nào sống được với ta
Như biển sâu khiến lòng ta đau đớn
Tháng năm trôi mái tóc đã điểm sương
Dứt ko được hình anh trong tâm khảm
Đừng chờ đợi tháng năm quay đầu lại
Dứt ko ra nỗi đau khổ tình đầu
Đừng nhẫn nại vì mối tình xưa nữa
Hoa nở xuân về mà tình lại ra đi
Để tim ta vấn vương bụi trần thế
Người thân yêu xa mãi tận chân trời
Thế gian này phản phúc biết bao nhiêu
Sao người nỡ quên đi tất cả
Tình yêu đầu ngây thơ chân thật
Có thể nào sống được với ta
Như biển sâu khiến lòng ta đau đớn
Tháng năm trôi mái tóc đã điểm sương
Dứt ko được hình anh trong tâm khảm
Đừng chờ đợi tháng năm quay đầu lại
Dứt ko ra nỗi đau khổ tình đầu
Đừng nhẫn nại vì mối tình xưa nữa
Hoa nở xuân về mà tình lại ra đi
Để tim ta vấn vương bụi trần thế
Hãy đi cùng ta
Tình yêu em là thế giới này
Hãy hát lên đi
Những cuồng say phía xa còn chưa biết
Có em bên mình ta chẳng sợ chi
Lìa xa tất cả chỉ đem theo hương hoa
Và dâng tặng lời yêu thương
Em nguyện cùng ta tới chân trời góc bể
Mặc gió táp mưa xa
Giờ ai phú quý bằng ta
Ai xênh xang bằng ta
Ta bước trên tấm thảm diệu kỳ
Chưa bao giờ ta vui như thế
Tình yêu chân thành mấy ai có được
Hạnh phúc đến bên ta
Giữa giờ phút huy hoàng.
Tình yêu em là thế giới này
Hãy hát lên đi
Những cuồng say phía xa còn chưa biết
Có em bên mình ta chẳng sợ chi
Lìa xa tất cả chỉ đem theo hương hoa
Và dâng tặng lời yêu thương
Em nguyện cùng ta tới chân trời góc bể
Mặc gió táp mưa xa
Giờ ai phú quý bằng ta
Ai xênh xang bằng ta
Ta bước trên tấm thảm diệu kỳ
Chưa bao giờ ta vui như thế
Tình yêu chân thành mấy ai có được
Hạnh phúc đến bên ta
Giữa giờ phút huy hoàng.
Cuộc đời mỗi người đều cần có lúc chuyển xoay
Có lúc bi ai có lúc vui sướng tột cùng
Có như thế biển đời mới ko phiền não
Vượt càng nhiều thác ghềnh cuối cùng mới càng nhiều niềm vui
Chúng ta ko thể nào đi ngược lại những quy định của cuộc chơi
Có người đã từng ko dùng thủ đoạn mà bay cao song cũng
Có người chỉ vì có 1 ý nghĩ sai mà ko thể nào gượng dậy được
Có người vì sợ đêm dài mà nghĩ cũng ko dám nghĩ
Có người vì tự mình sai lầm mà suốt đêm gào thét
Em chỉ muốn sống cuộc sống thật giản đơn
Tránh xa những sự đua chen của cuộc sống hiện thực
Vinh hoa phú quý em ko dám màng
Bởi thế gian này quá nhiều diều yêu ghét oán hờn
Em chỉ muốn sống cuộc đời thật bình thường
Chẳng phải lăn lộn vì công danh lợi lộc
Ai có lỗi với ai em ko dám hỏi
Chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ cho thanh thản mà thôi.
Có lúc bi ai có lúc vui sướng tột cùng
Có như thế biển đời mới ko phiền não
Vượt càng nhiều thác ghềnh cuối cùng mới càng nhiều niềm vui
Chúng ta ko thể nào đi ngược lại những quy định của cuộc chơi
Có người đã từng ko dùng thủ đoạn mà bay cao song cũng
Có người chỉ vì có 1 ý nghĩ sai mà ko thể nào gượng dậy được
Có người vì sợ đêm dài mà nghĩ cũng ko dám nghĩ
Có người vì tự mình sai lầm mà suốt đêm gào thét
Em chỉ muốn sống cuộc sống thật giản đơn
Tránh xa những sự đua chen của cuộc sống hiện thực
Vinh hoa phú quý em ko dám màng
Bởi thế gian này quá nhiều diều yêu ghét oán hờn
Em chỉ muốn sống cuộc đời thật bình thường
Chẳng phải lăn lộn vì công danh lợi lộc
Ai có lỗi với ai em ko dám hỏi
Chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ cho thanh thản mà thôi.
Nỗi buồn ơi mưa thu rơi cánh hoa trôi dạt
Đau đớn thay khi cứ phải vô tình
Ruột như cắt chẳng biết khi nao tỉnh rượu
Kiếp này ko ân hận chỉ hối tiếc khi lòng ta trống trải
Ai sẽ là người thông cảm với ta đây
Kiếp sau sẽ nối tiếp duyên này
Ta sẽ cùng nàng sống bên nhau
Suốt đời ta sẽ yêu nhau mãi
Suốt đời ta sẽ ở bên nhau
Kiếp sau sẽ nối tiếp duyên này
Ta sẽ cùng nang đi khắp đó đây
Rũ bỏ vinh hoa trên trần thế
Chỉ mong được sát cánh cùng bay
Ko thấy được chuyện tâm tư cách trở
Giữa cõi đời sống chết mênh mang
Chỉ trách trời xanh vỡn đùa số phận
Để mọi chuyện qua đi như mộng với sương bay.
Đau đớn thay khi cứ phải vô tình
Ruột như cắt chẳng biết khi nao tỉnh rượu
Kiếp này ko ân hận chỉ hối tiếc khi lòng ta trống trải
Ai sẽ là người thông cảm với ta đây
Kiếp sau sẽ nối tiếp duyên này
Ta sẽ cùng nàng sống bên nhau
Suốt đời ta sẽ yêu nhau mãi
Suốt đời ta sẽ ở bên nhau
Kiếp sau sẽ nối tiếp duyên này
Ta sẽ cùng nang đi khắp đó đây
Rũ bỏ vinh hoa trên trần thế
Chỉ mong được sát cánh cùng bay
Ko thấy được chuyện tâm tư cách trở
Giữa cõi đời sống chết mênh mang
Chỉ trách trời xanh vỡn đùa số phận
Để mọi chuyện qua đi như mộng với sương bay.
Tình buồn
Xin đc chia sẻ những bài thơ hay n buồn...
Không đề 1.
Đừng để tháng năm làm mệt mỏi trái tim chờ đợi
Ta nguyện theo nàng đến nơi góc bể chân trời
Giờ này đèn bên sông đã tắt
Chỉ có trái tim ta nhẹ nhàng soi sáng dung nhan nàng
Dù năm tháng lụi tàn
Người chiến sĩ phải vùi xác nơi đồng hoang
Dù lưu luyến thế nào cũng ko bằng những ngày qua
Nàng và ta xa xôi cách trở
Sự đời lặng lẽ đổi thay
Trải qua muôn sông ngàn núi
Liệu lòng ta còn mãi bên nhau
Ta ko mong được đời đời kiếp kiếp
Ko mong được sớm tối bên nhau
Chỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian
AI nói rằng tình cảm lưu luyến khiến người ta đau khổ
Ai nói rằng biển người chìm nổi
Chỉ có tình duyên là vĩnh cửu
Dù có lúc chia ly có khi gặp lại
Dù có khi sum họp có khi tan.
Không đề 1.
Đừng để tháng năm làm mệt mỏi trái tim chờ đợi
Ta nguyện theo nàng đến nơi góc bể chân trời
Giờ này đèn bên sông đã tắt
Chỉ có trái tim ta nhẹ nhàng soi sáng dung nhan nàng
Dù năm tháng lụi tàn
Người chiến sĩ phải vùi xác nơi đồng hoang
Dù lưu luyến thế nào cũng ko bằng những ngày qua
Nàng và ta xa xôi cách trở
Sự đời lặng lẽ đổi thay
Trải qua muôn sông ngàn núi
Liệu lòng ta còn mãi bên nhau
Ta ko mong được đời đời kiếp kiếp
Ko mong được sớm tối bên nhau
Chỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian
AI nói rằng tình cảm lưu luyến khiến người ta đau khổ
Ai nói rằng biển người chìm nổi
Chỉ có tình duyên là vĩnh cửu
Dù có lúc chia ly có khi gặp lại
Dù có khi sum họp có khi tan.
Không đề 2.
Chuyện hôm qua như nước chảy về đông
Mãi xa ta không sao giữ lại được
Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta
Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm
Gió sớm mai thổi đi bốn phương
Xưa nay chỉ thấy người nay cười
Có ai thấy người xưa khóc đâu
Hai tiếng ái tình thật cay đắng
Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô
Chỉ có thể biết nhiều hay ít khó có thể biết cho đủ
Giống như đôi uyên ương bươm bướm trong những năm tháng khó khăn này
Ai có thể thoát được nỗi sầu nhân thế
Trong thế giới phù hoa đó
Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ
Sao còn muốn lên tận trời xanh?
Chi bằng ngủ yên trong sự dịu êm...
Mãi xa ta không sao giữ lại được
Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta
Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm
Gió sớm mai thổi đi bốn phương
Xưa nay chỉ thấy người nay cười
Có ai thấy người xưa khóc đâu
Hai tiếng ái tình thật cay đắng
Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô
Chỉ có thể biết nhiều hay ít khó có thể biết cho đủ
Giống như đôi uyên ương bươm bướm trong những năm tháng khó khăn này
Ai có thể thoát được nỗi sầu nhân thế
Trong thế giới phù hoa đó
Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ
Sao còn muốn lên tận trời xanh?
Chi bằng ngủ yên trong sự dịu êm...
Không đề 3.
Ta như đang trong giấc mộng hồ điệp.
Dù tỉnh hay mơ nào có khác.
Tất cả đều như hồng trần phiêu bạt
Mải mê kiếm tìm rồi cũng có lúc hoan hỉ
Tình yêu chỉ là 1 lời than thở
Mong ngày gặp lại cũng như mộng phù vân
Đời người biết có mấy lần
Ân oán dù đúng dù sai cũng đã qua rồi
Yêu thương và oán thù chỉ trong 1 tiếng cười mà thôi.
Dù tỉnh hay mơ nào có khác.
Tất cả đều như hồng trần phiêu bạt
Mải mê kiếm tìm rồi cũng có lúc hoan hỉ
Tình yêu chỉ là 1 lời than thở
Mong ngày gặp lại cũng như mộng phù vân
Đời người biết có mấy lần
Ân oán dù đúng dù sai cũng đã qua rồi
Yêu thương và oán thù chỉ trong 1 tiếng cười mà thôi.
Không đề 4.
Nói không hết yêu đương trần thế
Kể không vơi ân oán tình thù
Đời Đời kiếp kiếp do duyên định
Cùng dòng nước mát trong xanh
Con đường đầy gian lao phía trước
Hoa nở khoe mình trong săc thắm
Trọn kiếp sầu ai thấu cùng ta
Kể không vơi ân oán tình thù
Đời Đời kiếp kiếp do duyên định
Cùng dòng nước mát trong xanh
Con đường đầy gian lao phía trước
Hoa nở khoe mình trong săc thắm
Trọn kiếp sầu ai thấu cùng ta
Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012
Hai sắc hoa Tigon
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương.
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng : "Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"
Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp :"Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy".
Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá ! - Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chêt, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tim bóng "một người".
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Như hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha !
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi..
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
Trời ơi ! Người ấy có buồn không ?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?
.......
Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012
Đôi Bàn Tay
Một bàn tay luôn nắm 1 bàn tay. |
Thời gian gần đây, em chợt nhận ra, điều làm em rung động trước một người khác giới không phải là dáng vẻ bề ngoài, không phải là những gì họ thể hiện, mà là Đôi Bàn Tay.
Lạ thật, đôi bàn tay thì có gì để cho mình rung động nhỉ? Bàn tay thì có nhiều loại lắm. Có bàn tay gầy và có bàn tay béo, có bàn tay trắng và có bàn tay lại đen, có bàn tay ngón thon dài và có bàn tay ngón vuông vuông ngắn ngủn… rất đa dạng, phong phú nhưng không thực sự đặc biệt.
Bàn tay đẹp với em không phải là những bàn tay thon dài trắng trẻo, bàn tay xấu không hẳn là những bàn tay thô kệch đen đúa. Có những bàn tay, nhiều người cho là đẹp thì em lại không thích, nhưng ngược lại, có những bàn tay rất đỗi bình thường, rất giản dị thì em lại thấy nó đẹp đến thế!
Phải chăng là vì những gì bàn tay đó đã làm?
Không hẳn là thế, bởi có những người mình chỉ mới gặp lần đầu, đã biết gì về họ đâu mà biết được những gì bàn tay họ làm, để mà đánh giá chứ?
Có lẽ chỉ là cảm nhận mà thôi (mà cảm nhận thì thường rất cảm tính, rất khó giải thích, đa phần đúng nhưng không hẳn đúng hoàn toàn, vẫn còn có phần trăm sai lầm trong đó. Cảm tính mà!)
Trong mỗi lần gặp mặt một ai đó, như một phản xạ, em thường lặng lẽ ngắm đôi bàn tay của họ, rồi lặng lẽ cảm nhận. Cảm xúc ban đầu thường rất chân thật bởi nó ít bị chi phối vì các thông tin liên quan đến chủ nhân. Không cần phải nắm lấy bàn tay ấy, không cần phải chạm vào để cảm thấy ấm hay lạnh, chỉ cần nhìn thôi, và lắng nghe chính mình. Và thật lạ…
Có những bàn tay cho mình cảm giác ấm áp ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng cũng có những bàn tay khiến mình thấy lạnh lẽo…
Có những bàn tay cho mình sự tin tưởng, cảm thấy vững chắc nhưng có những bàn tay lại khiến mình thấy bất an, sợ hãi…
Có những bàn tay khiến mình bỗng nhiên ao ước muốn nắm chặt lấy nhưng có những bàn tay lại khiến mình hoảng hốt nếu chẳng may phải chạm vào…
Và kỳ lạ hơn nữa là…
Những người có đôi bàn tay mà không hiểu vì lý do gì, mình rất sợ chạm vào, thì dù bề ngoài có phong độ đến đâu, có giàu có đến đâu, có giỏi giang đến đâu, thì mình có cố mãi cũng không thể nào thích được.
Còn những người có đôi bàn tay mà mình ao ước muốn nắm chặt thì dù có không đẹp trai tí nào, dù có nghèo, dù là một người bình thường (nhưng chắc chắn không phải là kẻ lười nhác) thì em vẫn cứ rung động con tim.
Đã qua rồi cái thời mơ mộng viển vông, đã nếm đủ những đòn đau của cuộc sống, để hiểu rằng, gia tài của mỗi con người không phải là nhà lầu, xe hơi, không phải là số tiền trong tài khoản với những số 0 dài sau một con số nào đó khác 0. Gia tài của mỗi con người không gì khác chính là Đôi Bàn Tay. Một Đôi Bàn Tay cần cù, chịu khó có thể không là đôi bàn tay nuột nà nhưng lại tạo dựng được tất cả mọi thứ. Và ở mỗi một nghề, đôi bàn tay thể hiện rõ nét đặc tính nghề nghiệp của nghề đó.
Em không phải là một bà thầy tướng để xem tay, em chỉ lặng lẽ cảm nhận thôi, có thể sai nhưng điều đó lý giải tại sao, có những người đàn ông đến với em, cũng rất chân thành, mà sao em không thích nổi họ, dù đã cố, có lẽ là vì em không thích đôi bàn tay của họ chăng?
“Bài viết khi em lần đầu tiên được chàng nắm lấy bàn tay giữa trời đêm lạnh giá”
---- (lượm lặt).
Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012
Tình Châu Giang.
Trong tim em khắc sâu bao kỉ niệm
Tình yêu chân thành em dành cả cho anh
Dẫu cuộc đời như bể dâu thay đổi
Anh mãi là ngọn lửa ấm trong đêm.
Đã qua đi những tháng năm khờ dại
Hãy để em tự lau nước mắt của mình
Lặng lẽ sống những năm dài bất tận
Bao khổ đau chờ tia nắng bình minh.
Khi tim ai như mùa đông giá lạnh
Em đâu thành cánh chim nhỏ trùng khơi
Ngay cả lúc được tình yêu chắp cánh
Nào đã qua cơn bão táp cuộc đời.
Những mộng ảo của vinh hoa phú quý
Cũng chỉ là vô nghĩa trước ngày mai...
Dẫu cuộc đời như bể dâu thay đổi
Anh mãi là ngọn lửa ấm trong đêm.
Đã qua đi những tháng năm khờ dại
Hãy để em tự lau nước mắt của mình
Lặng lẽ sống những năm dài bất tận
Bao khổ đau chờ tia nắng bình minh.
Khi tim ai như mùa đông giá lạnh
Em đâu thành cánh chim nhỏ trùng khơi
Ngay cả lúc được tình yêu chắp cánh
Nào đã qua cơn bão táp cuộc đời.
Những mộng ảo của vinh hoa phú quý
Cũng chỉ là vô nghĩa trước ngày mai...
***
Khi gặp anh em mới hiểu thế nào là hạnh phúc
Những nỗi lòng mình em đành dấu nơi sâu thẳm trái tim
Khi xa anh em thấy mình cô đơn nhường ấy
Nhưng dòng đời nước lũ ngăn đường em đến tìm anh.
Khi mất anh em mới biết thế nào là đau khổ
Những mất mát đắng cay không xoá mờ kỉ niệm thiêng liêng.
Em nhớ đến anh với bao nuối tiếc xót xa
Thời gian như nước qua cầu, đã cuốn đi những kỉ niệm tươi đẹp nhất.
Hạnh phúc đến mà em không biết giang tay đón nhận
Em nào thấy gì đâu ngoài con đường trước mặt quanh co.
Giờ đây tất cả đã qua, trong mất mát em thấy mình cứng cáp
Nảy nở trong em những mầm xanh của niềm hi vọng
Những mầm xanh vươn lên kiếm tìm cuộc sống...
Khát vọng của ngày mai...
Những nỗi lòng mình em đành dấu nơi sâu thẳm trái tim
Khi xa anh em thấy mình cô đơn nhường ấy
Nhưng dòng đời nước lũ ngăn đường em đến tìm anh.
Khi mất anh em mới biết thế nào là đau khổ
Những mất mát đắng cay không xoá mờ kỉ niệm thiêng liêng.
Em nhớ đến anh với bao nuối tiếc xót xa
Thời gian như nước qua cầu, đã cuốn đi những kỉ niệm tươi đẹp nhất.
Hạnh phúc đến mà em không biết giang tay đón nhận
Em nào thấy gì đâu ngoài con đường trước mặt quanh co.
Giờ đây tất cả đã qua, trong mất mát em thấy mình cứng cáp
Nảy nở trong em những mầm xanh của niềm hi vọng
Những mầm xanh vươn lên kiếm tìm cuộc sống...
Khát vọng của ngày mai...
Em cứ ngoan hiền như thế...
...
Lâu lắm rồi em không viết gì cả...
Muốn im lặng, để lắng nghe... để cảm nhận...
Muốn làm một kẻ lãng du, một mình rong qua các đại lộ cuối mùa...
Đại lộ ngọt thơm...
Mùi gió
Mùi phố
Mùi người
Mùi thương nhớ
Mùi của gần gụi xa xôi...
... và cả mùi ngạt ngào đêm hoa sữa...
Tất-thảy-trầm-mặc-trôi.
Muốn im lặng, để lắng nghe... để cảm nhận...
Muốn làm một kẻ lãng du, một mình rong qua các đại lộ cuối mùa...
Đại lộ ngọt thơm...
Mùi gió
Mùi phố
Mùi người
Mùi thương nhớ
Mùi của gần gụi xa xôi...
... và cả mùi ngạt ngào đêm hoa sữa...
Tất-thảy-trầm-mặc-trôi.
Đã qua những ngày cuối tháng Mười...
Hoa sữa đang vắt cạn mình cho nỗi nhớ không tên, người ta bảo bây giờ mới là lúc hoa sữa cồn cào nhất...
Hoa sữa đang vắt cạn mình cho nỗi nhớ không tên, người ta bảo bây giờ mới là lúc hoa sữa cồn cào nhất...
Mùa đông đã đặt bước đầu tiên về đầu
ngõ phố... cho một người run khẽ bờ vai. Cuống quýt bấu víu lấy hương
hoa, vờ như vô tình lái bánh xe trú vào một góc bình yên nào trong ký
ức.
Đi qua mấy mùa thu... em chẳng còn nhớ
rõ. Thu năm ấy, năm nay đã khác nhiều rồi. Tháng năm khác, và những thứ
vẫn cố vin vào tháng năm để khác.
Với em, tình yêu đó giống như hương
hoa sữa cuối mùa... cháy nồng nàn cho một lần giã biệt. Chẳng ai nói
rằng mùa thu giống nhau, cho dù hoa vẫn nở.
Đại lộ thời gian chỉ tồn tại một chiều.
Đại lộ thời gian chỉ tồn tại một chiều.
Bây giờ, em chẳng thuộc về tình yêu,
chỉ thuộc về mùa. Căng hết mắt môi, dang vòng tay, mở lòng ra đón gió,
đi hết ngõ tình yêu, mới vỡ òa, chợt thấy...
Sao vắng một người... thế giới rộng thêm ra.
Sao vắng một người... thế giới rộng thêm ra.
Em, hai mươi mấy tuổi.
... Chưa đủ trưởng thành, chín chắn để làm người lớn...
... Chẳng đủ ngây thơ, hồn nhiên để nhỏ lại trong vòng tay mẹ.
Chỉ mong tìm được một chút yêu thương và hi vọng.
Đủ - để cam đảm sống như người lớn.
Đủ - để biết cách khóc cười như một đứa trẻ con.
... Chưa đủ trưởng thành, chín chắn để làm người lớn...
... Chẳng đủ ngây thơ, hồn nhiên để nhỏ lại trong vòng tay mẹ.
Chỉ mong tìm được một chút yêu thương và hi vọng.
Đủ - để cam đảm sống như người lớn.
Đủ - để biết cách khóc cười như một đứa trẻ con.
Bình yên để gió đưa em về
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh.
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh.
Bình yên để nắng soi môi thơm
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.
Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa
...
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa
...
Em rong chơi và lượm lặt một chút bình yên lang thang trên phố.
Ru cái ngủ vỗ giấc an lành.
Đêm trôi ngược vào em.
... Tôi ơi, xin em cứ hiền ngoan như thế.
Ru cái ngủ vỗ giấc an lành.
Đêm trôi ngược vào em.
... Tôi ơi, xin em cứ hiền ngoan như thế.
(lượm lặt đã lâu...)
Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012
Vết thương cuối cùng.
Người vừa tặng ta vết thương đau ngọt ngào
Chẳng nợ gì nhau, hãy để tình ta bay cao
Từ vào cuộc vui đã chớm nghe lừa dối
Che dấu trên nụ môi những lời yêu quá tả tơi
Thà một lần đi cách xa nhau ngàn đời
Cho lệ này ngừng rơi, tiếng cười còn vương trên môi
Người vội vàng lên, nhan sắc chưa tàn úa
Mai mốt xa cuộc vui, chẳng còn mong những ngọt bùi
Từ đây xa rồi đôi cánh tay mơ
Từ đây giã từ lời nói điêu ngoa
Từ đây chỉ còn lại mình ta
Già thêm tuổi chia xa
Tiếc cho ngày đã qua
Đường tình vừa xa, xác thân đau rã rời
Nhưng một lần này thôi để rồi từ nay yên vui
Cuộc đời buồn tênh nên lẻ loi tìm đến
Ta cám ơn tình nhân đã dìu ta đến mộ phần...
Chẳng nợ gì nhau, hãy để tình ta bay cao
Từ vào cuộc vui đã chớm nghe lừa dối
Che dấu trên nụ môi những lời yêu quá tả tơi
Thà một lần đi cách xa nhau ngàn đời
Cho lệ này ngừng rơi, tiếng cười còn vương trên môi
Người vội vàng lên, nhan sắc chưa tàn úa
Mai mốt xa cuộc vui, chẳng còn mong những ngọt bùi
Từ đây xa rồi đôi cánh tay mơ
Từ đây giã từ lời nói điêu ngoa
Từ đây chỉ còn lại mình ta
Già thêm tuổi chia xa
Tiếc cho ngày đã qua
Đường tình vừa xa, xác thân đau rã rời
Nhưng một lần này thôi để rồi từ nay yên vui
Cuộc đời buồn tênh nên lẻ loi tìm đến
Ta cám ơn tình nhân đã dìu ta đến mộ phần...
Nếu anh đã yêu em!
… Thì đừng bao giờ hướng trái tim mình về một nơi nào khác, nhé anh!
Nếu anh đã yêu em…
Thì đừng giận vì sự trẻ con của em, anh nhé! Có thể, đôi lúc em cứ bắt anh phải nhường nhịn và quan tâm em mãi. Có thể, đôi lúc những lý lẽ của em thật ngớ ngẩn và vô lý. Có thể, em sẽ mưa nắng thất thường, cười thật nhiều và rồi lại khóc khi chẳng có lý do. Có thể, cái vẻ ngang bướng của em nhiều khi sẽ làm anh bực bội và quay cuồng lắm.
Nhưng mong anh hãy hiểu rằng, em chỉ là một cô nhóc mới rời khỏi thế giới nhỏ bé của mình để bước vào thế giới của anh. Và tất cả những việc ngốc nghếch ấy, cũng chỉ vì yêu anh nhiều quá đấy thôi.
Nếu anh đã yêu em…
Thì đừng ghen với quá khứ của em, anh nhé! Ai cũng có những khoảng kí ức riêng, dù nó ngọt ngào hay mặn đắng. Nếu em đã từng yêu người trước bằng tất cả sự thơ ngây thuần khiết, thì bây giờ những gì sâu sắc và ấm áp nhất em dành lại cho anh. Nếu như chuyện đổ vỡ ngày xưa đôi lúc vẫn khiến lòng em day dứt, thì giờ đây em gom góp tất cả yêu thương, tất cả dịu dàng để giữ anh lại bên mình. Vậy nên anh đừng buồn vì không là người đến trước, mà hãy cố gắng để trở thành người ờ lại sau cùng, được không anh?
Nếu anh đã yêu em…
Thì đừng bao giờ hướng trái tim mình về một nơi nào khác, nhé anh. Em biết, một ngày nào đó anh sẽ xuyến xao trước cô gái mới lạ và đáng yêu anh vừa gặp. Một vài ngày khác, mắt anh sẽ “vô tình” nhìn theo bóng ai đó trên đường. Em không đủ tự tin rằng mình luôn đủ cao thượng để bỏ qua tất cả. Nhưng em tự tin rằng, khi trái tim anh vẫn còn đặt ở đây, thì những giận dỗi của em sẽ biến mất nhanh thôi. Bởi yêu thương đâu nằm ở mắt, phải không anh?
Nếu anh đã yêu em…
Thì xin anh hãy luôn giữ chặt tay em, anh nhé. Dù cho mình sẽ có thêm bao lần cãi vã, dù cho có những lúc ta tưởng như đã để lạc mất nhau. Chỉ cần anh không buông tay, trái tim ta sẽ luôn tìm lại được đường về.
(Lượm lặt)
Gửi người yêu… sau này của em!
Gửi người yêu… sau này của em!
Đừng là bây giờ, xin anh đừng xuất hiện bây giờ, em không muốn anh thiệt thòi và là người thay thế, vì… trái tim em vẫn còn yêu anh ta rất nhiều.Thật sự em cũng chẳng biết anh là ai, anh sẽ ra thế nào cả, nhưng chúng ta giao kèo một số thứ với nhau anh nhé!
Hãy chắc là anh có thể lo cho em hơn “người đã từng rời khỏi cuộc đời em”. Anh ấy đã làm em khóc rất nhiều, đã không bao giờ giữ khóe mi em ở trạng thái cân bằng cả, nó đã phải làm việc rất nhiều… Em hy vọng anh có thể khiến em nguôi ngoai sau những cay đắng anh ấy đã để lại cho em.
Hãy hứa anh sẽ không bao giờ thất hứa với em, dù chỉ một lần anh nhé!
Hãy yêu em trọn cả trái tim, đừng như ai kia đã cố gắng chia trái tim mình ra thành nhiều ngăn để yêu thật nhiều người… Nếu anh thật sự yêu em, hãy cho em giữ chìa khóa trái tim anh nhé!
Em xin anh cũng đừng xem tình yêu của em là một trò đùa, vì vốn dĩ với anh ấy em cũng chỉ là 1 trò đùa mà thôi! Yêu em, bỏ em và quên em điều này với anh ta rất dễ dàng. Sự thật đã khiến trái tim em vỡ thành từng mảnh! Nếu anh có ý định này thì mong anh vì em, vì tình yêu của em mà hiểu rằng khi yêu em yêu rất chân thành, hãy vì sự chân thành đó mà cố gắng yêu em thật lòng, điều này đơn giản mà đúng không anh?
Trái tim em thật lắm lí lẽ anh nhỉ, em chỉ còn một giao kèo nữa thôi, nếu yêu em thì hãy đợi sau này mới bước vào cuộc đời em nhé!!! Đừng là bây giờ, xin anh đừng xuất hiện bây giờ, em không muốn anh thiệt thòi và là người thay thế, vì… trái tim em vẫn còn yêu anh ta rất nhiều… Quên một người thì khó lắm mà anh… Chúng ta cho nhau thời gian anh nhé…
.......Và, anh hãy nhớ nhé, dù thế nào thì khi yêu anh, điều em mong muốn là được mang lại hạnh phúc cho anh....
(lượm lặt và sửa đổi)
Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012
Hãy bao dung nếu bố mẹ già đi
Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu giùm cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vun vãi… Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc… Xin con hãy bao dung!
Con hãy nhớ những ngày giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé.Nếu như bố mẹ cứ lập đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ… mà hãy lắng nghe!
Khi con còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ… và bố mẹ đã làm vì con.
Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ.
Con hãy nhớ… lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi tắm.
Khi con thấy sự ít hiểu biết của bố mẹ trong đời sống văn minh hiện đại ngày hôm nay, đừng thất vọng mà hãy để bố mẹ thời gian để tìm hiểu.
Bố mẹ đã dạy dỗ con bao điều… từ cái ăn, cái mặc cho đến bản thân và phải biết đương đầu với bao thử thách trong cuộc sống.
Nếu như bố mẹ có đãng trí hay không nhớ hết những gì con nói… hãy để bố mẹ đôi chút thời gian để suy ngẫm lại và nhỡ như bố mẹ không tài nào nhớ nổi, đừng vì thế mà con bực mình mà tức giận… vì điều quan trọng nhất đối với bố mẹ là được nhìn con, đưọc gần bên con và được nghe con nói, thế thôi!
Nếu như bố mẹ không muốn ăn, đừng ép bố mẹ!… vì bố mẹ biết khi nào bố mẹ đói hay không.
Khi đôi chân của bố mẹ không còn đứng vững như xưa nữa… hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời.
Và một ngày như một ngày sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng… bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi.
Con đừng oán giận và buồn khổ… vì con sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi thời gian sẽ tới với con.
Hãy cố hiểu và chấp nhận, đến khi về già, sống mà không còn hữu ích cho xã hội mà chỉ là gánh nặng cho gia đình!… và sống chỉ là vỏn vẹn hai chữ “sinh tồn”.
Một ngày con lớn khôn, con sẽ hiểu rằng, với bao sai lầm ai chẳng vướng phải, bố mẹ vẫn bỏ công xây dựng cho con một con đường đi đầy an lành.
Con đừng nên cảm thấy xót xa buồn đau, đừng cho rằng con bất lực trước sự già nua của bố mẹ.
Con chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm thông cho bố mẹ, như bố mẹ đã làm cho con tự khi lúc con chào đời.
Hãy giúp bố mẹ trong từng bước đi vào chiều…
Hãy giúp bố mẹ trong phút sống còn lại trong yêu thương và nhẫn nại…
Cách duy nhất còn lại mà bố mẹ muốn cảm ơn con là nụ cười và cả tình thương để lại trong con.
Thương con thật nhiều…
Bố mẹ…
Pierre Antoine (Việt Kiều Pháp)
Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012
Mẹ - Cha
Những bài thơ hay về Cha Mẹ:
Con sẽ không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
Có người cài cho con lên áo một bông hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Có người cài cho con lên áo một bông hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
Đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
Mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
Đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
Mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi
Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua
Mấy người dừng lại?
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi
Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua
Mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Ta vẫn vô tình
Ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay...
Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
Ngả nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ
Tiếng khóc kia bao lâu nữa
Của mình?
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Ta vẫn vô tình
Ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay...
Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
Ngả nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ
Tiếng khóc kia bao lâu nữa
Của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
Sẽ tới !
________________________________________________
Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
Sẽ tới !
________________________________________________
Vu lan về con cài lên ngực
Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha
Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà
Của những đứa con nhớ về cha mẹ
Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ
Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương
Dù bao năm dù có hoá vô thường
Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất
Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
Cho chúng con lẽ sống tình yêu
Đại dương bao la đâu đã là nhiều
Với chúng con cha mẹ là tất cả
Có đôi lúc
Mải mê quay với dòng đời ồn ã
Những đô hội thị thành
Những phương trời lạ
Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển đông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi ta khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy cha che chở cho con
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không?
Bài học đầu cho con
Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè
Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa mưa đêm
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương có ai không nhớ...
CÒN HOÀI MỘT DẤU HỎI
Tuổi thơ con có một thời hạnh phúc
Gọi “Mẹ ơi!” khi đói khát, chán chường
Lòng vui lên thấy mẹ cười trước mặt
Được vỗ về, được âu yếm yêu thương
Nhà mình nghèo, mẹ sợ thân con lạnh
Nên thức hoài, canh giấc ngủ thâu đêm
Con trở giấc, mẹ vội vàng lính quýnh
Ấp ủ con mặc gió bấc ngoài hiên
Lớn lên rồi lại rời xa tay mẹ
Mẹ vẫn cười nghiêng theo bóng đời con
Khi vấp ngã, gọi “Mẹ ơi!” rất khẽ
Đỡ con lên, Mẹ hỏi “Có đau không” ?
Từ ngàn xưa nước mắt luôn rơi xuống
Hạt mưa sa đâu chảy ngược lên nguồn?
Trên đường đời mẹ bao lần vấp ngã
Có bao giờ con hỏi “Mẹ đau không ạ"
Mẹ
Biết chiều nay con về thứ bảy
Gánh rau xanh mẹ hái nhiều hơn
Chợ huyện cách xa, ngày đông tê tái
Bước chân gầy vẫn bám chặt đường trơn
Nghĩ tới con mẹ rải bước dài hơn
Lòng ấm lại giữa chiều giá buốt
Gánh rau nặng thấm tình người, nhẹ bớt
Giọt mồ hôi nhỏ suốt quãng đường dài
Giọt mồ hôi hoà lẫn giọt mưa rơi
Trong lạnh lẽo ấm nồng tình mẹ
Những cọng rau trên dáng đời ngả xế
Gửi màu xanh theo nhịp chân gầy
Mai con về dù lạnh gió heo may
Nhưng đã có giọt mồ hôi mặn ấy
Nhưng đã có nhưng ngày đông tê tái
In dáng người trĩu nặng gánh rau xanh
Biết chiều nay con về thứ bảy
Gánh rau xanh mẹ hái nhiều hơn
Chợ huyện cách xa, ngày đông tê tái
Bước chân gầy vẫn bám chặt đường trơn
Nghĩ tới con mẹ rải bước dài hơn
Lòng ấm lại giữa chiều giá buốt
Gánh rau nặng thấm tình người, nhẹ bớt
Giọt mồ hôi nhỏ suốt quãng đường dài
Giọt mồ hôi hoà lẫn giọt mưa rơi
Trong lạnh lẽo ấm nồng tình mẹ
Những cọng rau trên dáng đời ngả xế
Gửi màu xanh theo nhịp chân gầy
Mai con về dù lạnh gió heo may
Nhưng đã có giọt mồ hôi mặn ấy
Nhưng đã có nhưng ngày đông tê tái
In dáng người trĩu nặng gánh rau xanh
NHỚ MẸ HIỀN
Buồn lắm mẹ ơi, đêm trường viễn xứ
Con nhớ nhung hoài tiếng mẹ hiền ru
Thương mẹ lắm, giờ đây xa cách mãi
Chuyện tao phùng biền biệt cõi thiên thu!
Buổi ra đi nhìn mẹ già yếu lắm
Lệ lưng tròng rưng rức nhói buồng tim
Đường thiên lý quê người xa thăm thẳm
Con lạc loài biền biệt tựa bóng chim.
Con biết mẹ khóc chiều thu lá đổ
Mẹ mong chờ khi phượng đỏ đầy sân
Gió bấc về thương con buồn xứ lạnh
Cảnh xuân tàn mẹ vò võ bâng khuâng!
Con lưu lạc nửa đời xa cách mẹ
Như trùng dương thuyền mất dấu hải đăng
Ôi mờ mịt giữa đêm trường cô lẻ
Càng hãi hùng chợt thấy ánh sao băng.
Buồn lắm mẹ ơi, đêm trường viễn xứ
Con nhớ nhung hoài tiếng mẹ hiền ru
Thương mẹ lắm, giờ đây xa cách mãi
Chuyện tao phùng biền biệt cõi thiên thu!
Buổi ra đi nhìn mẹ già yếu lắm
Lệ lưng tròng rưng rức nhói buồng tim
Đường thiên lý quê người xa thăm thẳm
Con lạc loài biền biệt tựa bóng chim.
Con biết mẹ khóc chiều thu lá đổ
Mẹ mong chờ khi phượng đỏ đầy sân
Gió bấc về thương con buồn xứ lạnh
Cảnh xuân tàn mẹ vò võ bâng khuâng!
Con lưu lạc nửa đời xa cách mẹ
Như trùng dương thuyền mất dấu hải đăng
Ôi mờ mịt giữa đêm trường cô lẻ
Càng hãi hùng chợt thấy ánh sao băng.
Con nợ mẹ cha những ngày vui bất tận
Rong ruổi suốt cuộc đời không định hướng tương lai
Con nợ những chiếc hôn còn nóng hổi vành môi
Trong cơn điên loạn giữa bạc tiền mến mộ
Con nợ căn nhà sập xệ bàn tay mẹ mòn tháng năm
Để con lớn khôn mắt xanh hồn lữ thứ
Con nợ những trưa hè oi bức cha gồng gánh gia đình
Con đứng đó dửng dưng để thấy từng nhát đau xuyên qua ngực
Con nợ lòng dũng cảm đâu đó cần một thâm tình
Con nợ những giản đơn đời thường để che đi lòng kiêu hãnh
Con nợ đời sắp hai mươi vẫn chưa góp nhặt
Huênh hoang giữa mọi người để cô đơn đầy ắp cõi lòng
Con nợ sự tri âm ai đó yêu qua lời thơ tiếng nhạc
Con nợ đêm dài vồn vã những ấu trĩ dại khờ
Con nợ mẹ cha không bao giờ trả hết
Những nỗi nhọc nhằn con chỉ biết cắn vào môi
Bài học đầu đời thật vất vả mẹ cha ơi!
Xin cho con im lặng để mắt con cay
Xin cho con lạnh lùng để con không bật khóc
Xin cho con góp nhặt để còn chút lương tâm
Xin cho con chuộc lỗi dù biết đã muộn màng
Rong ruổi suốt cuộc đời không định hướng tương lai
Con nợ những chiếc hôn còn nóng hổi vành môi
Trong cơn điên loạn giữa bạc tiền mến mộ
Con nợ căn nhà sập xệ bàn tay mẹ mòn tháng năm
Để con lớn khôn mắt xanh hồn lữ thứ
Con nợ những trưa hè oi bức cha gồng gánh gia đình
Con đứng đó dửng dưng để thấy từng nhát đau xuyên qua ngực
Con nợ lòng dũng cảm đâu đó cần một thâm tình
Con nợ những giản đơn đời thường để che đi lòng kiêu hãnh
Con nợ đời sắp hai mươi vẫn chưa góp nhặt
Huênh hoang giữa mọi người để cô đơn đầy ắp cõi lòng
Con nợ sự tri âm ai đó yêu qua lời thơ tiếng nhạc
Con nợ đêm dài vồn vã những ấu trĩ dại khờ
Con nợ mẹ cha không bao giờ trả hết
Những nỗi nhọc nhằn con chỉ biết cắn vào môi
Bài học đầu đời thật vất vả mẹ cha ơi!
Xin cho con im lặng để mắt con cay
Xin cho con lạnh lùng để con không bật khóc
Xin cho con góp nhặt để còn chút lương tâm
Xin cho con chuộc lỗi dù biết đã muộn màng
Thương cha gánh nặng cuộc đời
Để con khôn lớn rạng ngời tương lai
Thương cha ngững ngón tay chai
Áo cha sứt chỉ sờn vai bạc màu
Thương cha chịu khổ chịu đau
Chỉ mong con nhỏ mau mau thành người
Đôi khi cha có gượng cười
Mà trong đôi mắt của người sầu dâng
Thương cha đôi mắt thâm quầng
Yêu cha vất vả 1 vầng trán nhăn
Thương cha thức suốt năm canh
Những khi con ốm dỗ dành cho con
Đời con như chiếc lá non
Cha như bóng cả để con nép vào
Đời cha là những ánh sao
Để con vững bước đêm nao lạc đường
Yêu cha gửi trọn niềm thương
Cho con vững bước trên đường công danh
Đến nay con đã trưởng thành
Công ơn chưa báo chữ danh chưa tròn
Lòng cha thì mãi sắt son
Dù sao cha vẫn thương con nhất đời
Làm sao quên được cha ơi
Tình cha con nguyện suốt đời khắc ghi
Để con khôn lớn rạng ngời tương lai
Thương cha ngững ngón tay chai
Áo cha sứt chỉ sờn vai bạc màu
Thương cha chịu khổ chịu đau
Chỉ mong con nhỏ mau mau thành người
Đôi khi cha có gượng cười
Mà trong đôi mắt của người sầu dâng
Thương cha đôi mắt thâm quầng
Yêu cha vất vả 1 vầng trán nhăn
Thương cha thức suốt năm canh
Những khi con ốm dỗ dành cho con
Đời con như chiếc lá non
Cha như bóng cả để con nép vào
Đời cha là những ánh sao
Để con vững bước đêm nao lạc đường
Yêu cha gửi trọn niềm thương
Cho con vững bước trên đường công danh
Đến nay con đã trưởng thành
Công ơn chưa báo chữ danh chưa tròn
Lòng cha thì mãi sắt son
Dù sao cha vẫn thương con nhất đời
Làm sao quên được cha ơi
Tình cha con nguyện suốt đời khắc ghi
Yêu cha
Cha đi tìm vầng mây trong sâu thẳm trời xanh
Nắn cho con cánh buồm và con bướm
Kể con nghe chuyện ngày trước
Có cánh cò bay lả bay la ...
Giọng ấm, trầm như một bài ca
Con xoe mắt tròn
Lắng nghe
Lạ lẫm
Chợt
Man mác thương giọt mồ hôi lấm tấm
Nghe dạt dào khuấy động trong tim
Con lạc về miền cổ tích xa xăm
Cha nắm tay dắt con băng qua những cánh đồng, thửa ruộng
Những lâu đài, điện ngọc, cung vương vẫn còn phía trước ...
Chốc cũng xa dần, nhỏ ,cuối đường đi
Con chẳng hề sợ bất kỳ điều gì dù đi đến đâu
Bởi luôn có cha bên cạnh
Là động lực cho con thêm sức mạnh
Là ánh thái dương sáng mãi muôn đời
Con nghiêng đầu nhìn cha : cười
Soi bóng mình trong mắt cha ấm áp
Thấy chính con bơi trong biển hồ mênh mang điệu hát
Bài hát chỉ mỗi hai từ : yêu cha ........
Cha đi tìm vầng mây trong sâu thẳm trời xanh
Nắn cho con cánh buồm và con bướm
Kể con nghe chuyện ngày trước
Có cánh cò bay lả bay la ...
Giọng ấm, trầm như một bài ca
Con xoe mắt tròn
Lắng nghe
Lạ lẫm
Chợt
Man mác thương giọt mồ hôi lấm tấm
Nghe dạt dào khuấy động trong tim
Con lạc về miền cổ tích xa xăm
Cha nắm tay dắt con băng qua những cánh đồng, thửa ruộng
Những lâu đài, điện ngọc, cung vương vẫn còn phía trước ...
Chốc cũng xa dần, nhỏ ,cuối đường đi
Con chẳng hề sợ bất kỳ điều gì dù đi đến đâu
Bởi luôn có cha bên cạnh
Là động lực cho con thêm sức mạnh
Là ánh thái dương sáng mãi muôn đời
Con nghiêng đầu nhìn cha : cười
Soi bóng mình trong mắt cha ấm áp
Thấy chính con bơi trong biển hồ mênh mang điệu hát
Bài hát chỉ mỗi hai từ : yêu cha ........
THƯ GỬI MẸ
Mẹ của con giờ đây còn mạnh khoẻ?
Mẹ kính yêu, cho con gửi lời chào
Xin hãy để trên ngôi nhà của mẹ
Toả ánh chiều trong nỗi nhớ nôn nao.
Con nghe rằng mẹ giấu điều lo lắng
Mẹ hay buồn, hay lo nghĩ về con
Mẹ hay bước ra ngoài con đường vắng
Trong chiếc áo len lạc mốt, cũ sờn.
Rằng mỗi khi qua làn khói lam chiều
Mẹ nhìn thấy chỉ một điều khủng khiếp
Có vẻ như trong một vụ đánh nhau
Có ai đấy đâm con bằng dao thép.
Chẳng sao đâu! Xin mẹ hãy yên lòng
Đấy tất cả chỉ là cơn mộng mị
Con đâu có còn đến nỗi lông bông
Để chết đi khi chẳng nhìn thấy mẹ.
Con bây giờ vẫn như thế, dễ thương
Chỉ ao ước một điều rất đơn giản
Sao cho thật mau thoát khỏi nỗi buồn
Để trở về ngôi nhà ta thấp vắng.
Con sẽ về khi hoa nở trên cành
Mang hơi thở mùa xuân quanh vườn tược
Chỉ có điều mẹ trong ánh bình minh
Đừng thức con như tám năm về trước.
Đừng thức dậy những giấc mơ đã tắt
Đừng khơi lên mộng ước đã không thành
Con là kẻ sớm chịu nhiều mất mát
Nếm trải nhiều mệt nhọc giữa ngày xanh.
Và đừng dạy con cầu nguyện. Không cần!
Thời ấu thơ chẳng quay về lần nữa.
Chỉ mẹ là niềm vui, niềm an ủi của con
Chỉ mẹ ?" đối với con là ánh hồng khôn tả.
Mẹ hãy quên đi những điều phiền muộn
Mẹ đừng buồn, đừng lo lắng về con
Đừng hay bước ra ngoài con đường vắng
Trong chiếc áo len lạc mốt, cũ sờn.
(Sergei Esenin)
_____________________________________________________
MẸ CỦA CON
Nếu con bị chết treo trên vách núi
Mẹ của con, ôi mẹ của con!
Con biết rằng tình ai theo con mãi
Mẹ của con, ôi mẹ của con!
Nếu con bị đắm chìm trong biển cả
Mẹ của con, ôi mẹ của con!
Con biết rằng ai sẽ tuôn dòng lệ
Mẹ của con, ôi mẹ của con!
Nếu con bị đày đọa cả thể xác, tâm hồn
Con biết ai cầu cho con bình an vô sự
Mẹ của con, ôi mẹ của con!
(Rudyard Kipling)
Mẹ của con giờ đây còn mạnh khoẻ?
Mẹ kính yêu, cho con gửi lời chào
Xin hãy để trên ngôi nhà của mẹ
Toả ánh chiều trong nỗi nhớ nôn nao.
Con nghe rằng mẹ giấu điều lo lắng
Mẹ hay buồn, hay lo nghĩ về con
Mẹ hay bước ra ngoài con đường vắng
Trong chiếc áo len lạc mốt, cũ sờn.
Rằng mỗi khi qua làn khói lam chiều
Mẹ nhìn thấy chỉ một điều khủng khiếp
Có vẻ như trong một vụ đánh nhau
Có ai đấy đâm con bằng dao thép.
Chẳng sao đâu! Xin mẹ hãy yên lòng
Đấy tất cả chỉ là cơn mộng mị
Con đâu có còn đến nỗi lông bông
Để chết đi khi chẳng nhìn thấy mẹ.
Con bây giờ vẫn như thế, dễ thương
Chỉ ao ước một điều rất đơn giản
Sao cho thật mau thoát khỏi nỗi buồn
Để trở về ngôi nhà ta thấp vắng.
Con sẽ về khi hoa nở trên cành
Mang hơi thở mùa xuân quanh vườn tược
Chỉ có điều mẹ trong ánh bình minh
Đừng thức con như tám năm về trước.
Đừng thức dậy những giấc mơ đã tắt
Đừng khơi lên mộng ước đã không thành
Con là kẻ sớm chịu nhiều mất mát
Nếm trải nhiều mệt nhọc giữa ngày xanh.
Và đừng dạy con cầu nguyện. Không cần!
Thời ấu thơ chẳng quay về lần nữa.
Chỉ mẹ là niềm vui, niềm an ủi của con
Chỉ mẹ ?" đối với con là ánh hồng khôn tả.
Mẹ hãy quên đi những điều phiền muộn
Mẹ đừng buồn, đừng lo lắng về con
Đừng hay bước ra ngoài con đường vắng
Trong chiếc áo len lạc mốt, cũ sờn.
(Sergei Esenin)
_____________________________________________________
MẸ CỦA CON
Nếu con bị chết treo trên vách núi
Mẹ của con, ôi mẹ của con!
Con biết rằng tình ai theo con mãi
Mẹ của con, ôi mẹ của con!
Nếu con bị đắm chìm trong biển cả
Mẹ của con, ôi mẹ của con!
Con biết rằng ai sẽ tuôn dòng lệ
Mẹ của con, ôi mẹ của con!
Nếu con bị đày đọa cả thể xác, tâm hồn
Con biết ai cầu cho con bình an vô sự
Mẹ của con, ôi mẹ của con!
(Rudyard Kipling)
TÌNH MẸ
Vĩ đại thay! Sau từng cánh cửa
Dù đi xa hay ở rất gần
Ta vẫn nghe tiếng con gọi mẹ
Mẹ dù xa nhưng ngóng về con.
Vĩ đại thay! Muôn đời tình Mẹ
Trong tim ta trân trọng giữ gìn
Ta yêu chị, yêu cha, yêu vợ
Nhưng khổ đau ta nhớ Mẹ hiền!
(Nicolai Nekrasov)
MẸ GIÀ
Bình minh đang gọi ra bình minh khác
Trên cánh đồng lúa mạch bốc khói sương?
Tôi nhớ về người tôi thương mến nhất
Nhớ mẹ hiền già lão, yêu thương.
Như ngày trước mẹ đi ra đồi nhỏ
Nắm chặt trong tay cây gậy của mình
Mẹ nhìn vào đôi dày trăng đã cũ
Đang bơi trên dòng sông ngủ mơ màng.
Và cay đắng trong lòng, con biết mẹ
Với một nỗi lo và một nỗi buồn
Rằng giờ đây thằng con trai của mẹ
Đã không còn nhớ gì đến quê hương.
Rồi sau đó mẹ đi ra nghĩa địa
Mẹ nhìn vào hòn đá xám chằm chằm
Mẹ trút ra hơi thở dài nhè nhẹ
Mẹ tiếc thương những anh, chị em con.
Mặc chúng con trưởng thành trong cay đắng
Còn các em đã lớn tựa mùa xuân
Dù sao mẹ đôi mắt hiền, sống động
Đừng để cho dâng ngập nỗi đau buồn.
Quá đủ rồi! Khổ đau đã lắm!
Giờ đến lúc mẹ thấy một điều rằng
Cả cây táo cũng vô cùng đau đớn
Khi phải trút đi những chiếc lá vàng.
Bởi một điều niềm vui là hiếm lắm
Như tiếng ngân vang buổi sớm mùa xuân
Đối với con nếu trên cành rữa xuống
Thì cháy thành tro trong gió còn hơn.
(Sergei Esenin)
CƠN BÃO TUYẾT
Cơn bão tuyết châm chích và vùi dập
Ánh trăng thanh lạnh lẽo chiếu trên trời
Giờ tôi lại thấy rìa làng quen thuộc
Và ngọn lửa hồng bên cửa sổ nhà tôi.
Ta đều khách lãng du, đâu cần nhiều lắm
Những gì đời cho tôi, tôi hát về người.
Giờ ngồi quanh bữa cơm chiều đầm ấm
Giờ tôi lại nhìn thấy mẹ già tôi.
Mẹ nhìn đâu mà nước mắt dầm dề
Rồi lặng im như không hề đau đớn
Con không thể nào quay được mặt đi
Để cốc chè trên bàn tay rơi xuống.
Ơi mẹ của con dịu dàng, thắm thiết
Xin mẹ quên đi những ý nghĩ buồn
Mẹ hãy nghe sau tiếng đàn của tuyết
Con kể mẹ nghe về cuộc đời con.
Con đã thấy nhiều, đã đi nhiều chốn
Đã yêu nhiều và đau khổ cũng nhiều
Rồi từ đó uống rượu và gây chuyện
Tốt nhất mẹ đừng thấy đứa con yêu.
Và bây giờ con nằm đây sưởi ấm
Áo treo lên và giày cởi vất ra
Con lại vui và lại đang hy vọng
Vào vận may như thuở ấu thơ.
Ngoài cửa sổ bão tuyết đang nức nở
Trong tiếng ồn ào hoang dã đau thương
Tôi cứ ngỡ những cây gia trút lá
Những cây gia trắng xoá ở trong vườn.
(Sergei Esenin)
Thư gởi cho Con
Nếu một mai thấy cha già mẹ yếu
Hãy thương yêu và thấu hiểu song thân.
Những lúc ăn mẹ thường hay vung vãi
Hay tự cha không mặc được áo quần.
Hãy nhẫn nại nhớ lại thời thơ ấu
Mẹ đã chăm lo tã, áo, bế,bồng.
Bón cho con từng miếng ăn, hớp sữa
Cho con nằm trong nệm ấm chăn bông.
Cũng có lúc con thường hay trách móc
Chuyện nhỏ thôi mà mẹ nói trăm lần.
Xưa kia bên nôi giờ con sắp ngủ,
Chuyện thần tiên mẹ kể mãi không ngưng..
Có lúc cha già không muốn tắm
Đừng giận cha và la mắng nặng lời.
Ngày con nhỏ,con vẫn thường sợ nước
Từng van xin “đừng bắt tắm, mẹ ơi !”
Những lúc cha không quen xài máy móc
Chỉ cho cha những hướng dẫn ban đầu.
Cha đã dạy cho con trăm nghìn thứ
Có khi nào cha trách móc con dâu?
Một ngày nọ khi mẹ cha lú lẫn
Khiến cho con mất hứng thú chuyện trò
Nếu không phải là niềm vui đối thoại
Xin đến gần và hãy lắng nghe cha.
Có những lúc mẹ không buồn cầm đũa
Đừng ép thêm già có lúc biếng ăn
Con cần biết lúc nào cha thấy đói
Lúc nào cha thấy mệt muốn đi nằm
Khi già yếu phải nương nhờ gậy chống
Xin nhờ con đỡ cha lấy một tay.
Hãy nhớ lại ngày con đi chập chững
Mẹ dìu con đi những bước đầu ngày.
Một ngày kia cha mẹ già chán sống
Thì con ơi đừng giận dữ làm gì !
Rồi mai này đến phiên,con sẽ hiểu
Ở tuổi này sống nữa để làm chi?
Dù mẹ cha cũng có khi lầm lỗi
Nhưng suốt đời đã làm tốt cho con
Muốn cho con được nên người xứng đáng
Thì giờ đây con cũng chẳng nên buồn.
Con tức giận có khi còn xấu hổ
Vì mẹ cha giờ ăn đậu ở nhờ
Xin hãy hiểu và mong con nhớ lại
Những ngày xưa khi con tuổi ấu thơ.
Hãy gíup mẹ những bước dài mệt mỏi
Để người vui đi hết chặng đường đời.
Với tình yêu và cuộc đời phẩm giá
Vẫn yêu con như biển rộng song dài.
Luôn có con,trong cuộc đời
Yêu con,Cha-Mẹ có mấy lời cho con.
Hãy thương yêu và thấu hiểu song thân.
Những lúc ăn mẹ thường hay vung vãi
Hay tự cha không mặc được áo quần.
Hãy nhẫn nại nhớ lại thời thơ ấu
Mẹ đã chăm lo tã, áo, bế,bồng.
Bón cho con từng miếng ăn, hớp sữa
Cho con nằm trong nệm ấm chăn bông.
Cũng có lúc con thường hay trách móc
Chuyện nhỏ thôi mà mẹ nói trăm lần.
Xưa kia bên nôi giờ con sắp ngủ,
Chuyện thần tiên mẹ kể mãi không ngưng..
Có lúc cha già không muốn tắm
Đừng giận cha và la mắng nặng lời.
Ngày con nhỏ,con vẫn thường sợ nước
Từng van xin “đừng bắt tắm, mẹ ơi !”
Những lúc cha không quen xài máy móc
Chỉ cho cha những hướng dẫn ban đầu.
Cha đã dạy cho con trăm nghìn thứ
Có khi nào cha trách móc con dâu?
Một ngày nọ khi mẹ cha lú lẫn
Khiến cho con mất hứng thú chuyện trò
Nếu không phải là niềm vui đối thoại
Xin đến gần và hãy lắng nghe cha.
Có những lúc mẹ không buồn cầm đũa
Đừng ép thêm già có lúc biếng ăn
Con cần biết lúc nào cha thấy đói
Lúc nào cha thấy mệt muốn đi nằm
Khi già yếu phải nương nhờ gậy chống
Xin nhờ con đỡ cha lấy một tay.
Hãy nhớ lại ngày con đi chập chững
Mẹ dìu con đi những bước đầu ngày.
Một ngày kia cha mẹ già chán sống
Thì con ơi đừng giận dữ làm gì !
Rồi mai này đến phiên,con sẽ hiểu
Ở tuổi này sống nữa để làm chi?
Dù mẹ cha cũng có khi lầm lỗi
Nhưng suốt đời đã làm tốt cho con
Muốn cho con được nên người xứng đáng
Thì giờ đây con cũng chẳng nên buồn.
Con tức giận có khi còn xấu hổ
Vì mẹ cha giờ ăn đậu ở nhờ
Xin hãy hiểu và mong con nhớ lại
Những ngày xưa khi con tuổi ấu thơ.
Hãy gíup mẹ những bước dài mệt mỏi
Để người vui đi hết chặng đường đời.
Với tình yêu và cuộc đời phẩm giá
Vẫn yêu con như biển rộng song dài.
Luôn có con,trong cuộc đời
Yêu con,Cha-Mẹ có mấy lời cho con.
Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012
Vỏ bọc hoàn hảo...
Đôi khi chúng ta thật ngốc nghếch khi so sánh mình với một người khác mà quên rằng chúng ta vốn dĩ đã rất đặc biệt, vì chúng ta không giống bất kỳ ai. Đôi khi chúng ta sợ người khác biết rằng mình thật ra rất ngọt ngào chỉ vì bề ngoài của chúng ta chẳng có vẻ gì là như vậy.
Đôi khi chúng ta cố tạo ra một vẻ bọc hoàn hảo đến nỗi chính chúng ta cũng không tìm ra con người thật của mình ở đâu. Nhưng chẳng hề gì đâu, bởi để tìm thấy chính bản thân mình, ta thường phải đi tìm một con đường rất dài, và nếu đã tìm ra rồi, ta tuyệt nhiên sẽ không bao giờ để mất nữa.
Có lẽ trên đời này, có những điều nên để gió cuốn đi như những hạt bồ công anh bất định…..
- “ Trái tim tôi giống như một đám mây trên bầu trời, tôi có thể nhìn ngắm, nhưng không thể nắm nó trong tay”
“ Trái tim tôi cũng là gió, gió lãng du và bất định, gió chẳng có nhà, gió thổi đến bất cứ đâu nó muốn, dù không biết rằng một ngày vô tình, gió làm một chiếc lá rời cây.”
“ Trái tim tôi cũng giống như 1 chú ngựa hoang, mải miết chạy giữa thảo nguyên. Ngựa hoang tự do và phóng túng, chẳng bao giờ để bị kìm hãm, chẳng bao giờ để bị khuất phục bởi bất kỳ ai.”
“ Trái tim tôi cũng giống như đại đương, đại dương bề ngoài bình yên nhưng trong tâm dậy sóng, tưởng có thể nhìn thấu suốt nhưng rốt cuộc chỉ nhìn thấy ảo ảnh mà thôi…”
- “ Ừm, trái tim tôi ơi…hãy cứ là gió, là mây, là đại dương, là ngựa hoang nếu muốn. Nhưng cũng có ngày…gió sẽ ngừng thổi, mây cũng ngừng bay, đại dương sẽ có những lúc bình yên và ngựa hoang cũng có khi mỏi chân, chùng gối…Tôi sẽ chờ đợi cái khoảng khắc ngắn ngủi ấy, chờ đợi giây phút trái tim ấy trôi về phía mình, dù nó chỉ kéo dài bằng một phần nghìn của mãi mãi…Nhưng tôi đã tự tin hơn ngày xưa rất nhiều, tự tin để mong rằng, một ngày nào đó một phần nghìn của mãi mãi sẽ thuộc về tôi…”
- Cuộc sống về cơ bản, về trước tiên, là ở con người - không phải ở những kế hoạch và lịch trình, không phải ở những danh sách các việc cần làm hay một triệu nhiệm vụ còn chưa được hoàn thành. Mà là về con người. Yêu thương và biết rằng mình được yêu thương là hạnh phúc lớn nhất trong sự tồn tại của chúng ta. Và đối với nhiều người, hạnh phúc có vẻ như là một nguồn cung hạn chế, thiếu thốn. Một người bạn đã nhắc với tôi rằng :”chỉ yêu thương thôi là không bao giờ đủ, mà quan trọng là chúng ta cần phải thể hiện nó”. Những cảm xúc trìu mến của chúng ta dành cho người khác có ý nghĩa gì nếu chúng ta không tìm ra cách để thể hiện cho họ biết.Đừng giữ chiếc hộp bóng bẩy chứa đựng tình yêu và tình bạn của bạn bị đóng chặt cho đến khi những người mà bạn yêu thương đều ra đi. Hãy đem sự ngọt ngào đến cho cuộc sống của họ. Hãy nói những lời vui tươi, khích lệ khi đôi tai họ còn nghe thấy và khi trái tim họ còn có thể sung sướng và thấy hạnh phúc hơn. Những điều tử tế mà bạn định nói khi họ đã ra đi, thì hãy nói trước khi họ đi.
- Hạnh phúc lớn lao…có thể chỉ cách bạn một cuộc điện thoại mà thôi. Nhưng khi bạn đã cảm thấy rằng mình đã cố gắng mở chiếc hộp tình yêu – tình bạn ấy cho những ai có thái độ thờ ơ và xem thường thì đó là lúc, giải pháp tốt nhất là…hãy đi theo một lối đi khác, một con đường khác để chiếc hộp ấy sẽ mang một ý nghĩa thật sự, dành cho những ai xứng đáng với tình cảm của bạn.
“Có lẽ những thứ đã đi qua, cố gắng làm lại từ đầu cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp”
“ Có lẽ vào một thời gian không xa…chúng ta sẽ trở thành những con người hết sức xa lạ??? Điều đó cũng không thể biết trước…hãy chờ cho thời gian sẽ trả lời tất cả…”
Có lẽ trên đời này, có những điều nên để gió cuốn đi như những hạt bồ công anh bất định…..
- “ Trái tim tôi giống như một đám mây trên bầu trời, tôi có thể nhìn ngắm, nhưng không thể nắm nó trong tay”
“ Trái tim tôi cũng là gió, gió lãng du và bất định, gió chẳng có nhà, gió thổi đến bất cứ đâu nó muốn, dù không biết rằng một ngày vô tình, gió làm một chiếc lá rời cây.”
“ Trái tim tôi cũng giống như 1 chú ngựa hoang, mải miết chạy giữa thảo nguyên. Ngựa hoang tự do và phóng túng, chẳng bao giờ để bị kìm hãm, chẳng bao giờ để bị khuất phục bởi bất kỳ ai.”
“ Trái tim tôi cũng giống như đại đương, đại dương bề ngoài bình yên nhưng trong tâm dậy sóng, tưởng có thể nhìn thấu suốt nhưng rốt cuộc chỉ nhìn thấy ảo ảnh mà thôi…”
- “ Ừm, trái tim tôi ơi…hãy cứ là gió, là mây, là đại dương, là ngựa hoang nếu muốn. Nhưng cũng có ngày…gió sẽ ngừng thổi, mây cũng ngừng bay, đại dương sẽ có những lúc bình yên và ngựa hoang cũng có khi mỏi chân, chùng gối…Tôi sẽ chờ đợi cái khoảng khắc ngắn ngủi ấy, chờ đợi giây phút trái tim ấy trôi về phía mình, dù nó chỉ kéo dài bằng một phần nghìn của mãi mãi…Nhưng tôi đã tự tin hơn ngày xưa rất nhiều, tự tin để mong rằng, một ngày nào đó một phần nghìn của mãi mãi sẽ thuộc về tôi…”
- Cuộc sống về cơ bản, về trước tiên, là ở con người - không phải ở những kế hoạch và lịch trình, không phải ở những danh sách các việc cần làm hay một triệu nhiệm vụ còn chưa được hoàn thành. Mà là về con người. Yêu thương và biết rằng mình được yêu thương là hạnh phúc lớn nhất trong sự tồn tại của chúng ta. Và đối với nhiều người, hạnh phúc có vẻ như là một nguồn cung hạn chế, thiếu thốn. Một người bạn đã nhắc với tôi rằng :”chỉ yêu thương thôi là không bao giờ đủ, mà quan trọng là chúng ta cần phải thể hiện nó”. Những cảm xúc trìu mến của chúng ta dành cho người khác có ý nghĩa gì nếu chúng ta không tìm ra cách để thể hiện cho họ biết.Đừng giữ chiếc hộp bóng bẩy chứa đựng tình yêu và tình bạn của bạn bị đóng chặt cho đến khi những người mà bạn yêu thương đều ra đi. Hãy đem sự ngọt ngào đến cho cuộc sống của họ. Hãy nói những lời vui tươi, khích lệ khi đôi tai họ còn nghe thấy và khi trái tim họ còn có thể sung sướng và thấy hạnh phúc hơn. Những điều tử tế mà bạn định nói khi họ đã ra đi, thì hãy nói trước khi họ đi.
- Hạnh phúc lớn lao…có thể chỉ cách bạn một cuộc điện thoại mà thôi. Nhưng khi bạn đã cảm thấy rằng mình đã cố gắng mở chiếc hộp tình yêu – tình bạn ấy cho những ai có thái độ thờ ơ và xem thường thì đó là lúc, giải pháp tốt nhất là…hãy đi theo một lối đi khác, một con đường khác để chiếc hộp ấy sẽ mang một ý nghĩa thật sự, dành cho những ai xứng đáng với tình cảm của bạn.
“Có lẽ những thứ đã đi qua, cố gắng làm lại từ đầu cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp”
“ Có lẽ vào một thời gian không xa…chúng ta sẽ trở thành những con người hết sức xa lạ??? Điều đó cũng không thể biết trước…hãy chờ cho thời gian sẽ trả lời tất cả…”
Gửi Mẹ
Tha thứ cho con, Mẹ
Con đã quên lời Mẹ ân cần
Con nhầm tưởng mình đã biết dại khôn
Con nhầm tưởng mình không là đứa trẻ
Trăm năm thèm tiếng vỗ về
Mẹ đừng im lặng thế
Mẹ đừng xa xót thế
Sao Mẹ không mắng con
Con đã đánh mất quyền được làm đứa trẻ
Quyền được sợ chiếc roi tre mẹ giắt ở mái nhà
Con nào có gì sau năm tháng đi xa
Chỉ đôi tay đã bầm nhiều vết cứa
Chỉ đôi mắt dửng dưng tàn tro bếp lửa
Tiếng thở dài trong mỗi bước chân qua
Con không giàu hơn sau năm tháng xa nhà
Nước mắt cũng nghèo đi
Niềm tin cũng nghèo đi
Và hạnh phúc là cánh diều ảo ảnh
Mẹ ơi, con thèm được khóc
Thèm được Mẹ dỗ dành
Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi Mẹ
May ra con còn nước mắt
Con chưa lớn đó chính là sự thật
Tha thứ cho con, Mẹ
Con đã mang trái tim Mẹ trong lồng ngực con đi
Và thương tổn
Con biết làm gì bây giờ
Khi máu chảy đã lạnh lùng sắc đỏ
Mẹ đừng im lặng thế
Mẹ đừng xa xót thế
Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi Mẹ…
(Bình Nguyên Trang)
Nhớ Mẹ mỗi ngày, Mẹ ơi...
Con đã quên lời Mẹ ân cần
Con nhầm tưởng mình đã biết dại khôn
Con nhầm tưởng mình không là đứa trẻ
Trăm năm thèm tiếng vỗ về
Mẹ đừng im lặng thế
Mẹ đừng xa xót thế
Sao Mẹ không mắng con
Con đã đánh mất quyền được làm đứa trẻ
Quyền được sợ chiếc roi tre mẹ giắt ở mái nhà
Con nào có gì sau năm tháng đi xa
Chỉ đôi tay đã bầm nhiều vết cứa
Chỉ đôi mắt dửng dưng tàn tro bếp lửa
Tiếng thở dài trong mỗi bước chân qua
Con không giàu hơn sau năm tháng xa nhà
Nước mắt cũng nghèo đi
Niềm tin cũng nghèo đi
Và hạnh phúc là cánh diều ảo ảnh
Mẹ ơi, con thèm được khóc
Thèm được Mẹ dỗ dành
Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi Mẹ
May ra con còn nước mắt
Con chưa lớn đó chính là sự thật
Tha thứ cho con, Mẹ
Con đã mang trái tim Mẹ trong lồng ngực con đi
Và thương tổn
Con biết làm gì bây giờ
Khi máu chảy đã lạnh lùng sắc đỏ
Mẹ đừng im lặng thế
Mẹ đừng xa xót thế
Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi Mẹ…
(Bình Nguyên Trang)
Nhớ Mẹ mỗi ngày, Mẹ ơi...
Bỏ qua...để vui vẻ!
Bắt đầu một cuộc sống mới bằng một đêm ngủ ......thật say
thật yên..........
không phải
trằn trọc...
lo lắng và nghĩ ngợi gì nữa ...
Bắt đầu một cuộc sống mới
bằng một sáng mai thức dậy
thấy mình quên đi hết......
quên tất cả mọi thứ ....
của một quá khứ ...
....
trằn trọc...
lo lắng và nghĩ ngợi gì nữa ...
Bắt đầu một cuộc sống mới
bằng một sáng mai thức dậy
thấy mình quên đi hết......
quên tất cả mọi thứ ....
của một quá khứ ...
....
bắt đầu thấy phải quên đi những chuyện không hay đã xảy ra
bắt đầu thấy hình ảnh của một số người nên cho vào chiếc hộp mang tên dĩ vãng
Bắt đầu một cuộc sống mới
bằng những nụ cười tươi với bạn bè, với mọi người ....
bằng những cái nắm tay ấm áp ,
Bắt đầu cho 1 ngày mới nhiều niềm vui......
chôn vùi nỗi đau...........quên đi quá khứ.....
sống với thực tại
chôn vùi nỗi đau...........quên đi quá khứ.....
sống với thực tại
Bắt đầu,bắt đầu cho một kết thúc...........
.....cho sự khép lại của một cánh cửa vô định......
...cho một cái chớp mắt.....
...một cái lắc đầu để quên đi những gì đã trôi qua ...
Cho một lần chạy ngang qua nhau ,
quay lại nhìn nhau thật lâu ............................ Rồi chẳng nhớ nhau là ai
chẳng nhớ đã là gì của nhau nữa ......
Cho một ngày mới tươi sáng hơn ,
cho một nụ cười tươi tắn hơn ,
cho một giọt nước mắt rơi xuống........
tan đi ....và....
sẽ không bao giờ nó quay trở lại nữa .......
.....cho sự khép lại của một cánh cửa vô định......
...cho một cái chớp mắt.....
...một cái lắc đầu để quên đi những gì đã trôi qua ...
Cho một lần chạy ngang qua nhau ,
quay lại nhìn nhau thật lâu ............................ Rồi chẳng nhớ nhau là ai
chẳng nhớ đã là gì của nhau nữa ......
Cho một ngày mới tươi sáng hơn ,
cho một nụ cười tươi tắn hơn ,
cho một giọt nước mắt rơi xuống........
tan đi ....và....
sẽ không bao giờ nó quay trở lại nữa .......
Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012
Tôi không gục ngã!
Tôi từng khóc cho nỗi đau của mình, từng tuyệt vọng trước những bế tắc gặp phải, từng cô đơn, hoang mang và có lúc tưởng chừng mình đang rơi tự do xuống vực thẳm không đáy tự tạo. Và dĩ nhiên tôi buông lời trách móc, than phiền cho những gì cuộc sống mang đến mà tôi cảm thấy không hài lòng.
Cho đến một ngày, khi ánh bình minh làm tôi thức giấc, tôi biết mình còn sống, nghĩa là tôi đã không gục ngã cho tất cả những gì cuộc sống mang đến.
Bạn, tôi hay tất cả mọi người đều có một lúc nào đó, niềm tin yêu vào cuộc sống bị lung lay. Nhiều người vội vã nghĩ đến cái chết như một giải thoát khỏi những phiền toái, đau đớn, mất mát... Nhưng có đáng phải hy sinh mạng sống mà hàng triệu người khác, những bệnh nhân ung thư, những con người xấu số gặp tai nạn... khao khát không? Chẳng lẽ không còn sự lựa chọn nào tốt hơn sao?
Khi bạn cảm thấy hạnh phúc tột cùng bạn có muốn chết không? Tôi dám chắc là không.
Con người ta luôn như vậy. Khi hạnh phúc, may mắn hay được đón nhận thì cảm thấy cuộc sống tươi đẹp đến thế. Còn lúc gặp trở ngại, đau khổ... thì than thở sao cuộc sống bất công với mình như vậy. Ai chẳng có lúc mong manh, yếu đuối và dễ vỡ. Bởi đó là một bản năng tồn tại tự nhiên trong một con người, giống như việc bạn muốn ăn khi cảm thấy đói, muốn uống khi khát, và có đứa trẻ nào lúc đòi mẹ mà không khóc đâu.
Hãy coi những yếu đuối, mỏng manh của mình như một bài học để mạnh mẽ và vững chãi hơn. Nếu từng một lần vào bệnh viện, đi ngang qua khoa điều trị cho bệnh nhân ung thư, hẳn bạn sẽ thấy những giọt nước mắt, thấy nỗi đau thân xác dày vò vì những lần hóa trị, và hơn bao giờ hết bạn sẽ thấy ranh giới mong manh giữa cái chết và sự sống. Với họ sống và được sống là một hạnh phúc tột cùng mà họ khao khát. Họ muốn được sống bên cạnh những người thân yêu của mình dù phải chịu bất cứ nỗi đau nào trên thân xác.
Dù có xấu xí hay bị người yêu ruồng bỏ, gặp khó khăn hay mất việc... tất cả chẳng là vấn đề gì cả, chỉ cần được sống.
Đôi lúc bạn muốn tìm đến cái chết chỉ vì một điều... hiển nhiên tồn tại mà ai cũng phải trải qua trong cuộc đời mỗi con người. Hãy nhắm mắt lại, để tâm trí bạn được nghỉ ngơi trong giây lát, lắng nghe nhịp đập con tim mình, tâm hồn bạn đã thôi đau đớn chưa?
Bạn có thể tiếp tục vượt qua được trở ngại của mình. Bạn thật sự ổn. Đừng gục ngã mà hãy tiếp tục bước về phía trước nhé! Tôi tin bạn làm được điều đó, bởi tôi cũng từng như thế đấy. Hãy đón nhận tất cả những gì cuộc sống mang đến cho mình, và đừng gục ngã cho đến khi nào cái chết đến với bạn như một quy luật của sự trở về nơi bạn đã được sinh ra.// ;)
Cho đến một ngày, khi ánh bình minh làm tôi thức giấc, tôi biết mình còn sống, nghĩa là tôi đã không gục ngã cho tất cả những gì cuộc sống mang đến.
Bạn, tôi hay tất cả mọi người đều có một lúc nào đó, niềm tin yêu vào cuộc sống bị lung lay. Nhiều người vội vã nghĩ đến cái chết như một giải thoát khỏi những phiền toái, đau đớn, mất mát... Nhưng có đáng phải hy sinh mạng sống mà hàng triệu người khác, những bệnh nhân ung thư, những con người xấu số gặp tai nạn... khao khát không? Chẳng lẽ không còn sự lựa chọn nào tốt hơn sao?
Khi bạn cảm thấy hạnh phúc tột cùng bạn có muốn chết không? Tôi dám chắc là không.
Con người ta luôn như vậy. Khi hạnh phúc, may mắn hay được đón nhận thì cảm thấy cuộc sống tươi đẹp đến thế. Còn lúc gặp trở ngại, đau khổ... thì than thở sao cuộc sống bất công với mình như vậy. Ai chẳng có lúc mong manh, yếu đuối và dễ vỡ. Bởi đó là một bản năng tồn tại tự nhiên trong một con người, giống như việc bạn muốn ăn khi cảm thấy đói, muốn uống khi khát, và có đứa trẻ nào lúc đòi mẹ mà không khóc đâu.
Hãy coi những yếu đuối, mỏng manh của mình như một bài học để mạnh mẽ và vững chãi hơn. Nếu từng một lần vào bệnh viện, đi ngang qua khoa điều trị cho bệnh nhân ung thư, hẳn bạn sẽ thấy những giọt nước mắt, thấy nỗi đau thân xác dày vò vì những lần hóa trị, và hơn bao giờ hết bạn sẽ thấy ranh giới mong manh giữa cái chết và sự sống. Với họ sống và được sống là một hạnh phúc tột cùng mà họ khao khát. Họ muốn được sống bên cạnh những người thân yêu của mình dù phải chịu bất cứ nỗi đau nào trên thân xác.
Dù có xấu xí hay bị người yêu ruồng bỏ, gặp khó khăn hay mất việc... tất cả chẳng là vấn đề gì cả, chỉ cần được sống.
Đôi lúc bạn muốn tìm đến cái chết chỉ vì một điều... hiển nhiên tồn tại mà ai cũng phải trải qua trong cuộc đời mỗi con người. Hãy nhắm mắt lại, để tâm trí bạn được nghỉ ngơi trong giây lát, lắng nghe nhịp đập con tim mình, tâm hồn bạn đã thôi đau đớn chưa?
Bạn có thể tiếp tục vượt qua được trở ngại của mình. Bạn thật sự ổn. Đừng gục ngã mà hãy tiếp tục bước về phía trước nhé! Tôi tin bạn làm được điều đó, bởi tôi cũng từng như thế đấy. Hãy đón nhận tất cả những gì cuộc sống mang đến cho mình, và đừng gục ngã cho đến khi nào cái chết đến với bạn như một quy luật của sự trở về nơi bạn đã được sinh ra.// ;)
Thứ Năm, 4 tháng 10, 2012
No-U làm bánh Trung Thu từ thiện Miền Sơn Cước
Những chiếc bánh đã được ra lò. Thật hấp dẫn
Đến nhận bánh nướng Trung Thu của nhà hảo tâm gửi tặng
Áo mua tặng các em nhỏ Miền Sơn Cước
Chất hàng lên xe, chuẩn bị hành trình Trung Thu Miền Sơn Cước.
Chuyến đi kết thúc tốt đẹp và chắc hẳn mang lại rất nhiều kỉ niệm đẹp trong lòng mỗi người, rất tiếc là Nàng lại ko thể sắp xếp thời gian để được đi cùng đoàn. ;((
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)