Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

Valentine này, em vẫn lại vắng anh!

Valentine buồn.
Ừ, thì thôi.
Cũng chỉ là một Valentine buồn bã.
Ngửa mặt nhìn sắc trời đoán lá.
Rơi âm thầm nghe thật lạ mà quen…
 
Valentine
Anh có nhớ gì không?
Thuở hò hẹn một chiều mưa giăng lối
Ngập ngừng muốn nói
Chỉ đôi lời mà sao chẳng thành câu?
Valentine
Vẫn cứ buồn
Khi một mình lang thang chiều vắng
Trên con đường gió lặng
Hỏi tại sao vệt nắng chóng tàn?
Valentine
Chất chứa những hoang mang
Đeo đẳng chút nhớ trong hơi tàn cố gượng
Những kỷ niệm
Viết vào tim
Những vết cứa mơ hồ!
Valentine
Vẫn chưa đến mà sao đi qua vội
Đôi lời chưa dám nói
Câu cười chưa hé nở vành môi
Sao vội trôi?
Ừ, thì thôi
Cũng chỉ là một Valentine buồn bã
Ngửa mặt nhìn sắc trời đoán lá
Rơi âm thầm nghe thật lạ mà quen…

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Còn yêu em nữa không?

Còn yêu em nữa không?
Hay bạc màu nỗi nhớ?
Anh đi ngày nắng đổ
Em về ngày mưa giông 
Còn yêu em nữa không?
Mùa lạnh màu tím ngắt
Những hoàng hôn lá non
Cũng bỏ đi đâu mất 
Đừng hỏi em thêm nữa
Những ngày buồn xa xôi
Chẳng cần chi nhau cả
Mặc vầng trăng đêm trôi 
Mưa mang theo đi hết
Những nỗi buồn mùa đông
Cuốn theo lời giá lạnh
Còn yêu em nữa không?
(st)

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Và trong lòng riêng một nỗi đau..."


Làm thế nào để có thể nguôi ngoai đi những đắng cay
 Khi nỗi đau không thể thốt thành lời mà chỉ bằng những dòng nước mắt
 Niềm uất hận như dòng chảy len lỏi vào tận con tim vào từng ngóc ngách
Vỡ òa như lần đầu tiên biết thế nào là dối lừa, là cạm bẫy
Sống vì người, chết có phải vì người không?
Cuộc đời này có thứ tình nào được gọi là tình yêu
Khi yêu thương được đong đầy bằng sự tính toan, bằng lòng lừa lọc
Có ai tự nghĩ ra những nỗi đau để ngày qua ngày sống chỉ bằng nước mắt
Bằng niềm tin, bằng lý lẽ để có thể tồn tại khi cuộc đời toàn cay nghiệt
Khi đồng tiền mua được cả tình yêu?
Người đến với người không đơn giản chỉ vì yêu
Khi sự thật chỉ riêng mình biết thế nào là cay đắng nhất
Không thể nói, không thể thốt thành lời dù con tim đang gào thét
Ai dối lừa ai để sự thật bây giờ chỉ một mình câm lặng
 Và trong lòng riêng một nỗi đau..."
(Lượm lặt)

có bao giờ anh muốn hiểu em đâu!


Có bao giờ anh nghe tiếng vỡ của đêm sâu mà hình dung được tiếng nỗi đau em đang vỡ
Có bao giờ hình dung màu nỗi nhớ bất giác tìm quanh... trăn trở tiếng em cười?
Có bao giờ anh hình dung được sự ngắn ngủi của cuộc đời mà trân trọng những con người bên cạnh có bao giờ một mùa đông buốt lạnh anh hình dung em... hơi ấm đã rất quen?
Em chẳng có quyền bắt ai đó nhớ quên khi những khoảnh khắc chẳng làm nên kí ức
Em chẳng có quyền biến giấc mơ thành thực gọi được anh về... gọi được cả yêu thương...
Em vẫn chỉ là một cô gái rất đỗi bình thường
Trong mắt anh em dường như cũng thế
Nhận từ anh câu trả lời "có..." hay "không thể" (hoặc những ngượng ngùng bắt đầu bằng "hình như","có lẽ...")
Vẫn chẳng nhiều hơn một chút của người dưng!
Có bao giờ anh nghĩ lại mà thương những chuyện qua đường còn hơn lời em nói
Những cuộc chuyện trò mỗi em là người hỏi
Anh thích thì ậm ờ, khi đáp "có"...lúc lắc "không"...
Em cũng chỉ là con người bình thường
Biết sợ giá lạnh mùa đông
Cũng rất thèm lửa hồng và bờ môi biết cháy cũng cần quan tâm như người ta cần vậy
Mà có bao giờ... có bao giờ anh muốn hiểu em đâu!

Nói cho hết một lần...

Nói cho hết một lần
để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những phân vân…

Chúng ta chưa bao giờ lừa dối nhau mà chỉ lừa dối chính bản thân mình
nghĩ đó là niềm vui thì đó là niềm vui mà không hề toan tính
nghĩ đó là cô đơn thì chọn một người sẻ chia và gán cho nó hai từ định mệnh
để rồi vất vả với nỗi đau.

Khi đó là tình yêu thì những ngày mưa cũng thấy hạnh phúc như mùi hương tóc trên đầu
lặng lẽ cười lúc nhớ về ấm áp
chỉ thấy mình có đủ niềm tin để chịu đựng bất cứ điều gì không phải người ấy mang đến
mà quên mất cuộc đời đầy nhẫn tâm…

Là một giấc mơ cũng khiến cho người ta xót xa đến lạnh căm
là một con đường thôi nhưng không bao giờ dám đi qua lần nữa
là một thoáng nhận ra cũng làm cho bản thân run sợ
biết nói điều gì để bỏ lại hết yêu thương.

Biết nói điều gì lúc nhận ra con người đó bình thường
có hàng triệu thứ để nói nhưng cũng không có gì để nói
buông tay một lần để biết thật ra mình đâu cần phải yếu đuối
không ai thương mình thì mình tự thương mình mà vui!

Thì mình tự rót nước giữa khuya để uống bù vào nước mắt rơi xuống vì một quãng đời
thì mình tự kéo chăn mỗi khi trời trở lạnh
thì tự mình nhìn vào gương và thấy đời mình quá chừng hạnh phúc
có thể bước trong cuộc đời mà không cần dựa dẫm vào ai
Có thể bước đi vì vẫn còn mọi thứ thuộc về ngày mai
yêu thương một con người là thứ yêu thương nhiều mất mát
không ai tự nghĩ ra nỗi đau để nếm thử cuộc đời mình có bao nhiêu là chua chát
bao nhiêu lần được vui và bao nhiêu lần khóc chỉ riêng mình được biết
sống đâu thể bao dung như được sống lần đầu!

Để những yêu thương có giá trị của yêu thương khi đi qua bể dâu
sao cho phép mình tước mất tiếng cười lúc đi ra phố
sao cho phép mình chắp tay trong khi trái tim cần rộng mở
sao cho phép mình chết đi lúc vẫn còn một con người nào đó
đang bước về phía này…

Nói cho hết một lần…
để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những đắng cay!

Không đề

Nếu gột rửa hết những gì xót xa
Chúng ta sẽ đi đâu trong những buổi chiều tà …?

Chúng ta sẽ bước bằng bước chân nào để những khốn khó thôi làm phiền những ngón chân kia?

Buổi chiều đó có thể bắt đầu bằng một cơn mưa
cho người này nhìn người kia mà lòng ngơ ngác
sao phải đánh đổi cả cuộc đời mới được bình yên đứng cạnh nhau giữa trời đất?
một phút giây tự nhủ thôi không còn tin vào mất mát
chúng ta khóc bằng cả một trời mưa…

Cho người này xâu vào tóc người kia một viên đá lạnh lấy từ tách cafe
rồi nhìn viên đá tan đi như đang ngày gió bấc
cho người kia sửa cổ áo cho người này mà không hề biết
trái tim mình đập nhịp trên đầu những ngón tay

Chúng ta bước ngang con phố và ngồi xuống với vỉa hè này
rồi lại đứng lên và ngồi ở một góc vỉa hè khác
những người vô gia cư sẽ hỏi chúng ta đang yêu hay luyến tiếc?
đang tìm kiếm niềm vui hay trối trăn những mất mát?
đang cô đơn hay tất bật
nắm giữ một ngày dài…?

Buổi chiều đó có thể bắt đầu bằng một vệt nắng ấm đeo vào vành tai
cho người này lấy tay che giùm người kia sợ thêm da mồi tóc bạc
ăn một ly chè đầy để thấy mình chẳng thèm cay đắng
một tiếng cười vui thấm buốt tận sâu trong đuôi mắt
còn được mấy khi…

Có những cái nắm tay cuối đời không biết nói lên được điều gì
lúc người kia lãng quên và người này còn nhớ
một người nắm tay mình bước đi, vậy thôi, chẳng cần hỏi rõ
quen hay lạ thì cái nắm tay cũng đã là một điểm tựa
nhắc nhở mình cần nhau…

Buổi chiều đó có thể là một ngày mùa đông rét mướt trên đầu
cho người này hôn người kia qua vệt môi chung trên tách cacao nóng
buổi chiều đó có thể là một ngày mùa hè mệt nhọc
cho người kia thấm giọt mồ hôi của người này bằng một giọt mồ hôi khác cùng rơi….

Trong những buổi chiều tà chúng ta sẽ đi mà không cần biết đường chân trời…