Đôi
khi chúng ta thật ngốc nghếch khi so sánh mình với một người khác mà
quên rằng chúng ta vốn dĩ đã rất đặc biệt, vì chúng ta không giống bất
kỳ ai. Đôi khi chúng ta sợ người khác biết rằng mình thật ra rất ngọt
ngào chỉ vì bề ngoài của chúng ta chẳng có vẻ gì là như vậy.
Đôi khi chúng ta cố tạo ra một vẻ bọc hoàn hảo đến nỗi chính chúng
ta cũng không tìm ra con người thật của mình ở đâu. Nhưng chẳng hề gì
đâu, bởi để tìm thấy chính bản thân mình, ta thường phải đi tìm một con
đường rất dài, và nếu đã tìm ra rồi, ta tuyệt nhiên sẽ không bao giờ để
mất nữa.
Có lẽ trên đời này, có những điều nên để gió cuốn đi như những hạt bồ công anh bất định…..
-“ Trái tim tôi giống như một đám mây trên bầu trời, tôi có thể nhìn ngắm, nhưng không thể nắm nó trong tay”
“ Trái tim tôi cũng là gió, gió lãng du và bất định, gió chẳng có
nhà, gió thổi đến bất cứ đâu nó muốn, dù không biết rằng một ngày vô
tình, gió làm một chiếc ra rời cây.”
“ Trái tim tôi cũng giống như 1 chú ngựa hoang, mải miết chạy giữa
thảo nguyên. Ngựa hoang tự do và phóng túng, chẳng bao giờ để bị kìm
hãm, chẳng bao giờ để bị khuất phục bởi bất kỳ ai.”
“ Trái tim tôi cũng giống như đại đương, đại dương bề ngoài bình yên
nhưng trong tâm dậy sóng, tưởng có thể nhìn thấu suốt nhưng rốt cuộc
chỉ nhìn thấy ảo ảnh mà thôi…”
-“ Ừm trái tim tôi ơi…hãy cứ là gió, là mây, là đại dương, là ngựa
hoang nếu muốn. Nhưng cũng có ngày…gió sẽ ngừng thổi, mây cũng ngừng
bay, đại dương sẽ có những lúc bình yên và ngựa hoang cũng có khi mỏi
chân, chùng gối…Tôi sẽ chờ đợi cái khoảng khắc ngắn ngủi ấy, chờ đợi
giây phút trái tim ấy trôi về phía mình, dù nó chỉ kéo dài bằng một phần
nghìn của mãi mãi…Nhưng tôi đã tự tin hơn ngày xưa rất nhiều, tự tin để
mong rằng, một ngày nào đó một phần nghìn của mãi mãi sẽ thuộc về tôi…”
-Cuộc sống về cơ bản, về trước tiên, là ở con người - không phải ở
những kế hoạch và lịch trình, không phải ở những danh sách các việc cần
làm hay một triệu nhiệm vụ còn chưa được hoàn thành. Mà là về con người.
Yêu thương và biết rằng mình được yêu thương là hạnh phúc lớn nhất
trong sự tồn tại của chúng ta. Và đối với nhiều người, hạnh phúc có vẻ
như là một nguồn cung hạn chế, thiếu thốn. Một người bạn đã nhắc với tôi
rằng :”chỉ yêu thương thôi là không bao giờ đủ, mà quan trọng là chúng
ta cần phải thể hiện nó”. Những cảm xúc trìu mến của chúng ta dành cho
người khác có ý nghĩa gì nếu chúng ta không tìm ra cách để thể hiện cho
họ biết. Đừng giữ chiếc hộp bóng bẩy chứa đựng tình yêu và tình bạn của
bạn bị đóng chặt cho đến khi những người mà bạn yêu thương đều ra đi.
Hãy đem sự ngọt ngào đến cho cuộc sống của họ. Hãy nói những lời vui
tươi, khích lệ khi đôi tai họ còn nghe thấy và khi trái tim họ còn có
thể sung sướng và thấy hạnh phúc hơn. Những điều tử tế mà bạn định nói
khi họ đã ra đi, thì hãy nói trước khi họ đi.
-Hạnh phúc lớn lao…có thể chỉ cách bạn một cuộc điện thoại mà thôi.
Nhưng khi bạn đã cảm thấy rằng mình đã cố gắng mở chiếc hộp tình yêu –
tình bạn ấy cho những ai có thái độ thờ ơ và xem thường thì đó là lúc,
giải pháp tốt nhất là…hãy đi theo một lối đi khác, một con đường khác để
chiếc hộp ấy sẽ mang một ý nghĩa thật sự, dành cho những ai xứng đáng
với tình cảm của bạn.
“Có lẽ những thứ đã đi qua, cố gắng làm lại từ đầu cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp”
“ Có lẽ vào một thời gian không xa…chúng ta sẽ trở thành những con
người hết sức xa lạ??? Điều đó cũng không thể biết trước…hãy chờ cho
thời gian sẽ trả lời tất cả…”