Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Còn yêu em nữa không?

Còn yêu em nữa không?
Hay bạc màu nỗi nhớ?
Anh đi ngày nắng đổ
Em về ngày mưa giông 
Còn yêu em nữa không?
Mùa lạnh màu tím ngắt
Những hoàng hôn lá non
Cũng bỏ đi đâu mất 
Đừng hỏi em thêm nữa
Những ngày buồn xa xôi
Chẳng cần chi nhau cả
Mặc vầng trăng đêm trôi 
Mưa mang theo đi hết
Những nỗi buồn mùa đông
Cuốn theo lời giá lạnh
Còn yêu em nữa không?
(st)

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Và trong lòng riêng một nỗi đau..."


Làm thế nào để có thể nguôi ngoai đi những đắng cay
 Khi nỗi đau không thể thốt thành lời mà chỉ bằng những dòng nước mắt
 Niềm uất hận như dòng chảy len lỏi vào tận con tim vào từng ngóc ngách
Vỡ òa như lần đầu tiên biết thế nào là dối lừa, là cạm bẫy
Sống vì người, chết có phải vì người không?
Cuộc đời này có thứ tình nào được gọi là tình yêu
Khi yêu thương được đong đầy bằng sự tính toan, bằng lòng lừa lọc
Có ai tự nghĩ ra những nỗi đau để ngày qua ngày sống chỉ bằng nước mắt
Bằng niềm tin, bằng lý lẽ để có thể tồn tại khi cuộc đời toàn cay nghiệt
Khi đồng tiền mua được cả tình yêu?
Người đến với người không đơn giản chỉ vì yêu
Khi sự thật chỉ riêng mình biết thế nào là cay đắng nhất
Không thể nói, không thể thốt thành lời dù con tim đang gào thét
Ai dối lừa ai để sự thật bây giờ chỉ một mình câm lặng
 Và trong lòng riêng một nỗi đau..."
(Lượm lặt)

có bao giờ anh muốn hiểu em đâu!


Có bao giờ anh nghe tiếng vỡ của đêm sâu mà hình dung được tiếng nỗi đau em đang vỡ
Có bao giờ hình dung màu nỗi nhớ bất giác tìm quanh... trăn trở tiếng em cười?
Có bao giờ anh hình dung được sự ngắn ngủi của cuộc đời mà trân trọng những con người bên cạnh có bao giờ một mùa đông buốt lạnh anh hình dung em... hơi ấm đã rất quen?
Em chẳng có quyền bắt ai đó nhớ quên khi những khoảnh khắc chẳng làm nên kí ức
Em chẳng có quyền biến giấc mơ thành thực gọi được anh về... gọi được cả yêu thương...
Em vẫn chỉ là một cô gái rất đỗi bình thường
Trong mắt anh em dường như cũng thế
Nhận từ anh câu trả lời "có..." hay "không thể" (hoặc những ngượng ngùng bắt đầu bằng "hình như","có lẽ...")
Vẫn chẳng nhiều hơn một chút của người dưng!
Có bao giờ anh nghĩ lại mà thương những chuyện qua đường còn hơn lời em nói
Những cuộc chuyện trò mỗi em là người hỏi
Anh thích thì ậm ờ, khi đáp "có"...lúc lắc "không"...
Em cũng chỉ là con người bình thường
Biết sợ giá lạnh mùa đông
Cũng rất thèm lửa hồng và bờ môi biết cháy cũng cần quan tâm như người ta cần vậy
Mà có bao giờ... có bao giờ anh muốn hiểu em đâu!

Nói cho hết một lần...

Nói cho hết một lần
để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những phân vân…

Chúng ta chưa bao giờ lừa dối nhau mà chỉ lừa dối chính bản thân mình
nghĩ đó là niềm vui thì đó là niềm vui mà không hề toan tính
nghĩ đó là cô đơn thì chọn một người sẻ chia và gán cho nó hai từ định mệnh
để rồi vất vả với nỗi đau.

Khi đó là tình yêu thì những ngày mưa cũng thấy hạnh phúc như mùi hương tóc trên đầu
lặng lẽ cười lúc nhớ về ấm áp
chỉ thấy mình có đủ niềm tin để chịu đựng bất cứ điều gì không phải người ấy mang đến
mà quên mất cuộc đời đầy nhẫn tâm…

Là một giấc mơ cũng khiến cho người ta xót xa đến lạnh căm
là một con đường thôi nhưng không bao giờ dám đi qua lần nữa
là một thoáng nhận ra cũng làm cho bản thân run sợ
biết nói điều gì để bỏ lại hết yêu thương.

Biết nói điều gì lúc nhận ra con người đó bình thường
có hàng triệu thứ để nói nhưng cũng không có gì để nói
buông tay một lần để biết thật ra mình đâu cần phải yếu đuối
không ai thương mình thì mình tự thương mình mà vui!

Thì mình tự rót nước giữa khuya để uống bù vào nước mắt rơi xuống vì một quãng đời
thì mình tự kéo chăn mỗi khi trời trở lạnh
thì tự mình nhìn vào gương và thấy đời mình quá chừng hạnh phúc
có thể bước trong cuộc đời mà không cần dựa dẫm vào ai
Có thể bước đi vì vẫn còn mọi thứ thuộc về ngày mai
yêu thương một con người là thứ yêu thương nhiều mất mát
không ai tự nghĩ ra nỗi đau để nếm thử cuộc đời mình có bao nhiêu là chua chát
bao nhiêu lần được vui và bao nhiêu lần khóc chỉ riêng mình được biết
sống đâu thể bao dung như được sống lần đầu!

Để những yêu thương có giá trị của yêu thương khi đi qua bể dâu
sao cho phép mình tước mất tiếng cười lúc đi ra phố
sao cho phép mình chắp tay trong khi trái tim cần rộng mở
sao cho phép mình chết đi lúc vẫn còn một con người nào đó
đang bước về phía này…

Nói cho hết một lần…
để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những đắng cay!

Không đề

Nếu gột rửa hết những gì xót xa
Chúng ta sẽ đi đâu trong những buổi chiều tà …?

Chúng ta sẽ bước bằng bước chân nào để những khốn khó thôi làm phiền những ngón chân kia?

Buổi chiều đó có thể bắt đầu bằng một cơn mưa
cho người này nhìn người kia mà lòng ngơ ngác
sao phải đánh đổi cả cuộc đời mới được bình yên đứng cạnh nhau giữa trời đất?
một phút giây tự nhủ thôi không còn tin vào mất mát
chúng ta khóc bằng cả một trời mưa…

Cho người này xâu vào tóc người kia một viên đá lạnh lấy từ tách cafe
rồi nhìn viên đá tan đi như đang ngày gió bấc
cho người kia sửa cổ áo cho người này mà không hề biết
trái tim mình đập nhịp trên đầu những ngón tay

Chúng ta bước ngang con phố và ngồi xuống với vỉa hè này
rồi lại đứng lên và ngồi ở một góc vỉa hè khác
những người vô gia cư sẽ hỏi chúng ta đang yêu hay luyến tiếc?
đang tìm kiếm niềm vui hay trối trăn những mất mát?
đang cô đơn hay tất bật
nắm giữ một ngày dài…?

Buổi chiều đó có thể bắt đầu bằng một vệt nắng ấm đeo vào vành tai
cho người này lấy tay che giùm người kia sợ thêm da mồi tóc bạc
ăn một ly chè đầy để thấy mình chẳng thèm cay đắng
một tiếng cười vui thấm buốt tận sâu trong đuôi mắt
còn được mấy khi…

Có những cái nắm tay cuối đời không biết nói lên được điều gì
lúc người kia lãng quên và người này còn nhớ
một người nắm tay mình bước đi, vậy thôi, chẳng cần hỏi rõ
quen hay lạ thì cái nắm tay cũng đã là một điểm tựa
nhắc nhở mình cần nhau…

Buổi chiều đó có thể là một ngày mùa đông rét mướt trên đầu
cho người này hôn người kia qua vệt môi chung trên tách cacao nóng
buổi chiều đó có thể là một ngày mùa hè mệt nhọc
cho người kia thấm giọt mồ hôi của người này bằng một giọt mồ hôi khác cùng rơi….

Trong những buổi chiều tà chúng ta sẽ đi mà không cần biết đường chân trời…

Cho những trái tim vẫn ở lại chốn này!

Những buổi sáng lại nghe về những người ra đi
như những cơn gió thầm thì
như những cánh chim thiên di
dù chưa đến mùa đông rét mướt…

Những buổi sáng lại nghe tim mình đau đớn
khi ngồi đọc bản tin thời tiết
chỉ thấy toàn bão giông đổ xuống suốt chiều dài những cuộc đưa tiễn
không có bàn tay nào ở lại với ngày sau

Lần ngoảnh mặt này là lần ta sợ nhất phải nhìn thấy nhau
bởi có những thứ suốt đời chỉ được quyền gọi tên bằng niềm nhớ
có những thứ ta muốn mang đi nhưng phải để lại đó
có những thứ ta biết chắc là yêu thương nhưng không dám bày tỏ
khi chúng ta thuộc về hai con đường!

Lối rẽ này không phải là một chọn lựa giản đơn
ta đã bắt đầu biết sợ những cái nhìn ấm áp
biết sợ những ngày nắng mà trong lòng giăng mây u ám
biết sợ những giọt nuớc mắt của người khác mà buộc ta phải kìm nén
biết sợ chính bản thân ta đang dần phai nhạt
từ chối để lại những dấu chân…

Những buổi sáng ta ngồi đây và nhìn cuộc sống quá chừng cô đơn
một lần mình đứng lên là thêm một lần được khóc
cho phép mình thét gào nỗi đau đến từng chân tóc
cho phép mình gọi tên từng người yêu thương như một bài tập đọc
của một đứa trẻ mới vào đời…

Ta có thể đã không còn hiểu được giá trị của một bờ vai
nhìn đâu cũng thấy sự hoài nghi đỏ mặt
chỉ ước đôi khi mình như một cây xương rồng giữa sa mạc
sống vì cần phải sống chứ không vì điều gì khác
mặc yêu thương có những nghĩa lý gì?

Những buổi sáng lại nghe tin về những người ra đi
mà trái tim vẫn ở lại chốn này !

Rồi một ngày...

Rồi một ngày đá cũng biết niềm đau
Những nỗi đau rất đời và rất thực
Hạnh phúc như thủy tinh, tình yêu là gió thoảng
Đá chợt buồn... đứng lặng ngàn năm

Rồi một ngày anh cũng xa em
Như cơn mưa vội vàng mùa hạ
Tàu lắm sân ga, đâu là bến đỗ?
Anh đi rồi... xa một tầm tay

Rồi một ngày... em ru giấc nồng say
Trong nuớc mắt, trong nhạt nhòa quên rồi nhớ
Anh đứng đó, lặng nhìn em bỡ ngỡ
Chiều mưa buồn, mình em bước bơ vơ...!

Xa nhau rồi có buồn lắm không anh?
Thu lại tàn cho mua đông lại tới
Em quay lưng mà lòng thì bối rối
Rồi chạnh lòng em chợt hỏi tại sao

Đông về rồi không có nắng lên cao
Ta đã xa nhau hai mùa lá rụng
Em không hiểu mình sai hay đúng
Chỉ biết rằng vẫn khắc khoải mùa đông

Xa nhau rồi anh có buồn lắm không?
Có trăn trở khi heo may lại tới
Anh bảo rằng mùa đông thay áo mới
Nghe xôn xao đến cả một góc trời

Đông về rồi em lại nhớ chơi vơi
Tìm chút bình yên trong chiều tím biếc
Thao thức hoài một nỗi niềm nuối tiếc
Anh có nghe lời tâm sự trước mùa đông?

Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

Dấu chấm hết cho yêu thương cuối cùng...

         Mưa cắt ngang dòng suy nghĩ
         Hình bóng đã qua
         Trở về trong kí ức
         Khoảng cách xưa nay đâu?
         Năm tháng qua đi sóng gió đã lặng.
         Chỉ có em đợi chờ trong hi vọng
         Nỗi đau để lại trong từng hơi thở em.
         Dù duyên phận của chúng mình đã hết
         Nhưng em vẫn muốn nói với anh
         Em không hề hối tiếc những ngày xanh.
Chính anh đã khiến em ấp ủ mối duyên tình ta
Chính anh đã đưa em vào bể tình trái tim anh
Để tìm thấy sự sục sôi khi biển cạn, đá mềm
Chính anh đã khiến em ấp ủ mối duyên tình ta
Chính anh đã đưa em vào bể tình trái tim anh
Để tìm thấy sự sục sôi khi biển cạn, đá mềm
Khi mặt trời lên để lại sự tiếc nuối vô bờ
Mỗi tình ấy đã không còn...


____________Hôm nay, con thật buồn Mẹ ạ. Con thấy tim mình đau quặn, nhưng con lại chẳng thể trào nước mắt. Nỗi đau lặn sâu trong lòng như muốn nổ tung lồng ngực con . Nỗi đau và nỗi tuyệt vọng, sự trống rỗng, thất thần. Lòng tự trọng niềm kiêu hãnh,... Con huyễn hoặc, con đáng thương hại, con lợi dụng là những tội danh mà người ta đang gắn cho con đấy Mẹ à. Dù cho con đang đứng giữa công trường đầy mưa gió bão cát cũng không thể sối sạch được sự sỉ nhục mà con đang gặm nhấm. Có phải con quá ngây thơ khờ khạo, con quá hiền lành và trong sáng để chẳng những con đã không đặt được những hoài nghi mà còn để lòng tốt của mình bị coi thường, để người ta thương hại, để người ta dồn ép. Lẽ nào mọi cố gắng của con trong cuộc sống, lẽ nào sự gồng mình để hoàn thiện, để không làm ai thất vọng, lẽ nào những yêu thương những thứ tha những nhân hậu trong con vẫn chưa đủ, chưa đủ để con được nhận những điều tốt lành hơn, những điều xứng đáng hơn?
Tại sao con đã cố gắng, đã luôn sống tốt sống cho người, đã luôn nhường nhịn chịu đựng, nhưng nhận về lại là những đớn đau, những dối lừa những thương hại. Con phải làm sao đây? Hay là con phải đanh đá con phải ghê gớm phải lọc lừa ích kỉ ư?
___Ở nơi xa xôi ấy, liệu Mẹ có dõi thấy con? Có khi nào Mẹ hiểu con gái Mẹ đang đớn đau và tuyệt vọng như này. Tại sao lai thử thách lòng con, tình cảm con nhiều vậy...

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

Không đề!

Đôi khi chúng ta thật ngốc nghếch khi so sánh mình với một người khác mà quên rằng chúng ta vốn dĩ đã rất đặc biệt, vì chúng ta không giống bất kỳ ai. Đôi khi chúng ta sợ người khác biết rằng mình thật ra rất ngọt ngào chỉ vì bề ngoài của chúng ta chẳng có vẻ gì là như vậy.

Đôi khi chúng ta cố tạo ra một vẻ bọc hoàn hảo đến nỗi chính chúng ta cũng không tìm ra con người thật của mình ở đâu. Nhưng chẳng hề gì đâu, bởi để tìm thấy chính bản thân mình, ta thường phải đi tìm một con đường rất dài, và nếu đã tìm ra rồi, ta tuyệt nhiên sẽ không bao giờ để mất nữa.

Có lẽ trên đời này, có những điều nên để gió cuốn đi như những hạt bồ công anh bất định…..

-“ Trái tim tôi giống như một đám mây trên bầu trời, tôi có thể nhìn ngắm, nhưng không thể nắm nó trong tay”

“ Trái tim tôi cũng là gió, gió lãng du và bất định, gió chẳng có nhà, gió thổi đến bất cứ đâu nó muốn, dù không biết rằng một ngày vô tình, gió làm một chiếc ra rời cây.”

“ Trái tim tôi cũng giống như 1 chú ngựa hoang, mải miết chạy giữa thảo nguyên. Ngựa hoang tự do và phóng túng, chẳng bao giờ để bị kìm hãm, chẳng bao giờ để bị khuất phục bởi bất kỳ ai.”

“ Trái tim tôi cũng giống như đại đương, đại dương bề ngoài bình yên nhưng trong tâm dậy sóng, tưởng có thể nhìn thấu suốt nhưng rốt cuộc chỉ nhìn thấy ảo ảnh mà thôi…”

-“ Ừm trái tim tôi ơi…hãy cứ là gió, là mây, là đại dương, là ngựa hoang nếu muốn. Nhưng cũng có ngày…gió sẽ ngừng thổi, mây cũng ngừng bay, đại dương sẽ có những lúc bình yên và ngựa hoang cũng có khi mỏi chân, chùng gối…Tôi sẽ chờ đợi cái khoảng khắc ngắn ngủi ấy, chờ đợi giây phút trái tim ấy trôi về phía mình, dù nó chỉ kéo dài bằng một phần nghìn của mãi mãi…Nhưng tôi đã tự tin hơn ngày xưa rất nhiều, tự tin để mong rằng, một ngày nào đó một phần nghìn của mãi mãi sẽ thuộc về tôi…”

-Cuộc sống về cơ bản, về trước tiên, là ở con người - không phải ở những kế hoạch và lịch trình, không phải ở những danh sách các việc cần làm hay một triệu nhiệm vụ còn chưa được hoàn thành. Mà là về con người. Yêu thương và biết rằng mình được yêu thương là hạnh phúc lớn nhất trong sự tồn tại của chúng ta. Và đối với nhiều người, hạnh phúc có vẻ như là một nguồn cung hạn chế, thiếu thốn. Một người bạn đã nhắc với tôi rằng :”chỉ yêu thương thôi là không bao giờ đủ, mà quan trọng là chúng ta cần phải thể hiện nó”. Những cảm xúc trìu mến của chúng ta dành cho người khác có ý nghĩa gì nếu chúng ta không tìm ra cách để thể hiện cho họ biết. Đừng giữ chiếc hộp bóng bẩy chứa đựng tình yêu và tình bạn của bạn bị đóng chặt cho đến khi những người mà bạn yêu thương đều ra đi. Hãy đem sự ngọt ngào đến cho cuộc sống của họ. Hãy nói những lời vui tươi, khích lệ khi đôi tai họ còn nghe thấy và khi trái tim họ còn có thể sung sướng và thấy hạnh phúc hơn. Những điều tử tế mà bạn định nói khi họ đã ra đi, thì hãy nói trước khi họ đi.

-Hạnh phúc lớn lao…có thể chỉ cách bạn một cuộc điện thoại mà thôi. Nhưng khi bạn đã cảm thấy rằng mình đã cố gắng mở chiếc hộp tình yêu – tình bạn ấy cho những ai có thái độ thờ ơ và xem thường thì đó là lúc, giải pháp tốt nhất là…hãy đi theo một lối đi khác, một con đường khác để chiếc hộp ấy sẽ mang một ý nghĩa thật sự, dành cho những ai xứng đáng với tình cảm của bạn.

“Có lẽ những thứ đã đi qua, cố gắng làm lại từ đầu cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp”

“ Có lẽ vào một thời gian không xa…chúng ta sẽ trở thành những con người hết sức xa lạ??? Điều đó cũng không thể biết trước…hãy chờ cho thời gian sẽ trả lời tất cả…”

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Đôi khi...

♥ Đôi khi ta sợ những tình cảm chưa chín.
Nhiều mong ngóng đấy,
Nhưng thỉnh thoảng lại như người dưng,
Lạnh lùng đến xót xa.

Đôi khi sợ hãi, băn khoăn nghĩ đến những điều xảy đến trong tương lai, có thể hôm nay thế này nhưng mai đã là thế khác, giữ nhau được bao lâu?...

♥ Đôi khi, ta sợ cái thứ tình cảm lập lờ.
Thích thì là thích đấy.
Thương thì không hẳn.
Yêu lại chưa đến.

Thế gian bao la rộng lớn, với từng ấy con người, tìm được người ấy quả là kỳ tích.
Nhưng tìm được rồi có được gì đâu,... khi cái hạnh phúc xa xôi mãi là một điều không tưởng...

♥ Sẽ có hay không một bàn tay, khi nắm lấy rồi thì không dễ dàng từ bỏ?
Thứ tình cảm lập lờ nhiều khi mang đến cho ta hy vọng không nguôi, nhưng đôi khi lại thấy mình nức nở giữa những hụt hẫng vô chừng.
♥ Sẽ có hay không một bờ vai, khi tựa vào rồi cả đời này sẽ cảm thấy an toàn? Tình cảm lập lờ cứ mong manh như thế, mong manh đến nỗi những lúc tưởng chừng như đã thấu hiểu hết nhưng rốt cuộc vẫn chẳng giữ lại được cho mình.
♥ Sẽ có hay không một cái ôm chặt thật chặt, để những lúc cô đơn sẽ không thấy mình trống trải? Hay chỉ nhận về những hoang hoải giữa đêm đông? Tình cảm lập lờ bao giờ cũng khiến bản thân mình ngơ ngác, phút chốc thấy gần rồi bỗng chốc thấy xa xôi.

♥ Sẽ có hay không những hẹn thề để thấy mình can đảm giữa những bão giông?
Tưởng chỉ cần những cái hẹn bất chợt, những nụ cười bất chợt, những giây phút có nhau bất chợt để không cảm thấy buồn, không cảm thấy lạc lõng, nhưng thật ra, rất cần một điều gì chắc chắn, một tình cảm chắc chắn.

♥ Sẽ có hay không một người, luôn ở bên để che chở những nhỏ bé, hanh hao?

♥ Đôi khi cần một mối quan hệ không rõ ràng, không cần gọi tên, nhưng đến một lúc nào đó, tình cảm đến một thời điểm nào đó, một vị trí nào đó, chúng ta lại sợ mối quan hệ mập mờ này. Tình cảm lập lờ luôn khiến cho chúng ta một cảm giác bất an, chòng chành

♥ Thật ra, chúng ta luôn cần một bàn tay chặt,
một cái ôm chật,
một lời yêu chặt,
một hạnh phúc chặt,
không phải là lập lờ, và ta luôn mong, tình cảm ấy mãi đừng là lập lờ…

Giữa lưng chừng hạnh phúc


          Chúng ta gặp nhau hơi muộn nên khi em tìm ra, anh đã là của người ta mất rồi.

“Hà Nội giấu anh kỹ quá, để đến khi em tìm ra, anh đã thuộc về người ta mất rồi…”. Em nhoẻn cười và nói bâng quơ, như cách em vẫn thường tỏ vẻ bông đùa để che đi những nỗi buồn vô cớ.

Chúng ta gặp nhau quá muộn trong đời. Thế nên anh chẳng thể trả lời câu hỏi “Em là gì giữa bộn bề đời anh?”, bởi anh đã có một người gắn bó đủ nhiều để đừng yếu lòng trước những ngã rẽ lạc đường của thương yêu. Còn em, cũng chỉ có thể thở dài cho cuộc gặp gỡ mà mình đã chậm chân và khẽ đặt lên môi nụ cười chấp nhận mỗi khi gần anh – như hai người tri kỷ.

Trong mối quan hệ không thể gọi tên này, em không cần đến danh phận và anh không cấm cản được hai tấm lòng đồng điệu tìm đến nhau. Tự hai đứa biết đâu là ranh giới của yêu thương trễ nải để biết dừng lại kịp trước lúc tổn thương thêm bất kỳ ai. Khái niệm “đến trước – đến sau” đã phân định rõ ai cần được chở che và đâu là chốn quay về. Hẳn không phải là em.

Yêu anh là chấp nhận mọi thứ ở lưng chừng, kể cả hạnh phúc. Đến vui cũng không quá trớn và buồn cũng phải gói ghém đi, bởi chỉ một chút xao động dù là rất khẽ, hạnh phúc la đà kia sẽ rơi hẫng không phanh.

Em vẫn cứ bên cạnh, lắng nghe những buồn vui thường nhật, những giận hờn lẫn ngọt ngào của tình yêu anh đang có. Anh vẫn đi về nơi chốn cũ bình yên của riêng mình bằng hết sự quan tâm và trân trọng, mặc cho khoảng nhớ trong lòng đã xốn xang ít nhiều bởi một hình dung khác.

Biết những khoảnh khắc này rồi sẽ nhanh chóng qua, cuối đoạn đường em cũng chỉ là người xa lạ nhìn về hạnh phúc của người ta. Biết là người dưng, vẫn thi thoảng nhủ thầm: “Nếu anh gặp em từ đầu…”.

Thời gian không thích hợp gặp một người thích hợp, kết cục vẫn là viển vông. Chỉ có thể cùng đi qua những con đường thành phố như hai kẻ bộ hành quen mặt nhưng biết trước sẽ phải rẽ về những ngã khác nhau.

Hà Nội những đêm mưa phùn giá rét, em lẳng lặng ngồi sau vai anh, rón rén như một kẻ quá giang trên chuyến xe mà mình đã đến trễ. Tình cảnh trớ trêu là vậy, mà lòng em khấp khởi mừng còn hơn cả tiếng mưa đang rộn rịp rơi xuống mặt đường, bởi người ngồi trước mình điềm đạm bảo: “a đâu có đánh thuế e ôm a đâu,ôm chặt vào k lạnh đấy”.

Anh lúc nào cũng thế, hiền lành và đầy chu đáo – sự dịu dàng dễ khiến người đối diện ngộ nhận. Bên cạnh nhau, hai đứa hiểu được cái giá phải trả cho hạnh phúc đôi khi không hề dễ chịu – dù chỉ là thứ hạnh phúc tạm bợ và đầy nghi hoặc khi nghĩ đến ngày mai.

Rồi anh cũng về lại với người thương thật sự, còn em một mình tiếp tục trên con đường dài kiếm tìm một người không phải dành tình cảm chia hai. Vậy có lẽ anh nên buông tay để em còn kịp bước, bởi anh không muốn trên hành trình dài rộng kế tiếp của yêu thương, em lại phải một lần nữa đến muộn. Hạnh phúc chưa bao giờ trọn vẹn khi ở giữa lưng chừng.

Trong cuộc đời này, đừng để mình trở thành người - dưng - thân - thuộc của thêm một ai đó nữa, được không?
(st)

Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

Trái tim hoàn hảo!

_________________________-----___________----___________________________
        Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói: "Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cười nói:

- Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt.

- Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.

Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong tim anh...

Nếu anh yêu một cô gái từng bị tổn thương, làm ơn hãy kiên nhẫn...

Vì cô ấy đã mất đi một nửa trái tim mình,
từng đón bình minh bằng đôi mắt sưng húp,
từng làm việc quên ngày quên tháng để quên đi một vết thương lòng.
Vì cô ấy từng cho đi rất nhiều để rồi nhận lại một vết thương mà có lẽ suốt đời không lành lại được.
Vì cô ấy là một cô gái rất yếu mềm...

Cô ấy đã đến bên anh, rung động bởi những quan tâm, yêu thương thật lòng của anh.
Cô ấy đã dũng cảm cho và nhận yêu thương thêm một lần nữa.
Thì anh, người cô ấy đang gắn bó, đừng ép tình cảm của cô ấy phải tiến triển quá nhanh.
Bởi cô ấy sợ...

Điều đầu tiên cô ấy sợ là làm anh tổn thương. Thật là như vậy đấy.
Cô ấy băn khoăn mình đến với anh vì điều gì, tại sao anh và cô lại yêu nhau?
Vì anh quá tốt hay anh đẹp trai và giàu có?
Vì anh là người đã ở bên lắng nghe và lau nước mắt cho cô?...
Chỉ khi nào cô ấy không tìm ra lý do "vì sao mình yêu anh", cô ấy sẽ đến và ở lại bên anh vô điều kiện.
Đó là lúc cô ấy yêu chính bản thân anh.
Nếu anh chưa từng yêu, chắc anh không thể hiểu cảm giác này.
Hơn ai hết, cô ấy biết tình yêu mong manh đến thế nào, thoắt đến, thoắt đi như một cơn gió.
Hơn ai hết, cô ấy hiểu nỗi đau do tình yêu gây ra sâu sắc đến bao nhiêu.
Và vì yêu anh nên cô ấy không thể để anh phải chịu nỗi đau giống như cô ấy đang mang trong lòng.

Không phải là mối tình đầu của một cô gái, chắc chắn anh sẽ có nhiều thiệt thòi.
Trước hết, đó là cảm xúc không còn vẹn nguyên.
Cô ấy đã qua cái thời đòi anh phải chiều chuộng, qua những lúc giận hờn vì những chuyện cỏn con và trẻ con.
Nhưng anh đừng vì thế mà nói năng thiếu thận trọng làm cô ấy tổn thương
bởi giờ đây, tâm hồn cô ấy thật mong manh và nhạy cảm.
Bất cứ điều gì anh chưa "uốn lưỡi" trước khi nói cũng làm cô ấy liên tưởng đến quá khứ
và ảnh hưởng không tốt đến tình cảm hiện tại cũng như mối quan hệ của hai người.
Không phải là mối tình đầu của cô ấy,
anh sẽ phải tốn nhiều công sức hơn để dành được trọn vẹn tình cảm yêu thương.
Nhưng anh yên tâm, khi đã dành được thì điều đó hoàn toàn xứng đáng
bởi khi cô ấy đã cam tâm tình nguyện thì đó là một sự thiết tha khó có thể đổi dời.

Tuy nhiên, hãy cố gắng hiểu và thông cảm cho những rung động nhỏ trong lòng cô ấy, trong trường hợp nó không dành cho anh, không phải vì anh.
Nếu cô ấy rũ bỏ tất cả những gì thuộc về quá khứ không một chút cảm xúc thì có thể anh sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Nhưng nếu cô ấy luôn trân trọng và gìn giữ thì anh cũng sẽ được nâng niu trong một nửa còn lại của trái tim cô ấy.

P/S : Cuộc sống đã lấy đi của cô ấy nhiều điều
nhưng tất cả những gì còn lại, kể cả cuộc đời, sự tự do, mơ ước của cô ấy... là dành cho anh.
Vậy nên, làm ơn hãy kiên nhẫn khi anh yêu cô gái từng bị tổn thương.