Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

Không đề!

Đôi khi chúng ta thật ngốc nghếch khi so sánh mình với một người khác mà quên rằng chúng ta vốn dĩ đã rất đặc biệt, vì chúng ta không giống bất kỳ ai. Đôi khi chúng ta sợ người khác biết rằng mình thật ra rất ngọt ngào chỉ vì bề ngoài của chúng ta chẳng có vẻ gì là như vậy.

Đôi khi chúng ta cố tạo ra một vẻ bọc hoàn hảo đến nỗi chính chúng ta cũng không tìm ra con người thật của mình ở đâu. Nhưng chẳng hề gì đâu, bởi để tìm thấy chính bản thân mình, ta thường phải đi tìm một con đường rất dài, và nếu đã tìm ra rồi, ta tuyệt nhiên sẽ không bao giờ để mất nữa.

Có lẽ trên đời này, có những điều nên để gió cuốn đi như những hạt bồ công anh bất định…..

-“ Trái tim tôi giống như một đám mây trên bầu trời, tôi có thể nhìn ngắm, nhưng không thể nắm nó trong tay”

“ Trái tim tôi cũng là gió, gió lãng du và bất định, gió chẳng có nhà, gió thổi đến bất cứ đâu nó muốn, dù không biết rằng một ngày vô tình, gió làm một chiếc ra rời cây.”

“ Trái tim tôi cũng giống như 1 chú ngựa hoang, mải miết chạy giữa thảo nguyên. Ngựa hoang tự do và phóng túng, chẳng bao giờ để bị kìm hãm, chẳng bao giờ để bị khuất phục bởi bất kỳ ai.”

“ Trái tim tôi cũng giống như đại đương, đại dương bề ngoài bình yên nhưng trong tâm dậy sóng, tưởng có thể nhìn thấu suốt nhưng rốt cuộc chỉ nhìn thấy ảo ảnh mà thôi…”

-“ Ừm trái tim tôi ơi…hãy cứ là gió, là mây, là đại dương, là ngựa hoang nếu muốn. Nhưng cũng có ngày…gió sẽ ngừng thổi, mây cũng ngừng bay, đại dương sẽ có những lúc bình yên và ngựa hoang cũng có khi mỏi chân, chùng gối…Tôi sẽ chờ đợi cái khoảng khắc ngắn ngủi ấy, chờ đợi giây phút trái tim ấy trôi về phía mình, dù nó chỉ kéo dài bằng một phần nghìn của mãi mãi…Nhưng tôi đã tự tin hơn ngày xưa rất nhiều, tự tin để mong rằng, một ngày nào đó một phần nghìn của mãi mãi sẽ thuộc về tôi…”

-Cuộc sống về cơ bản, về trước tiên, là ở con người - không phải ở những kế hoạch và lịch trình, không phải ở những danh sách các việc cần làm hay một triệu nhiệm vụ còn chưa được hoàn thành. Mà là về con người. Yêu thương và biết rằng mình được yêu thương là hạnh phúc lớn nhất trong sự tồn tại của chúng ta. Và đối với nhiều người, hạnh phúc có vẻ như là một nguồn cung hạn chế, thiếu thốn. Một người bạn đã nhắc với tôi rằng :”chỉ yêu thương thôi là không bao giờ đủ, mà quan trọng là chúng ta cần phải thể hiện nó”. Những cảm xúc trìu mến của chúng ta dành cho người khác có ý nghĩa gì nếu chúng ta không tìm ra cách để thể hiện cho họ biết. Đừng giữ chiếc hộp bóng bẩy chứa đựng tình yêu và tình bạn của bạn bị đóng chặt cho đến khi những người mà bạn yêu thương đều ra đi. Hãy đem sự ngọt ngào đến cho cuộc sống của họ. Hãy nói những lời vui tươi, khích lệ khi đôi tai họ còn nghe thấy và khi trái tim họ còn có thể sung sướng và thấy hạnh phúc hơn. Những điều tử tế mà bạn định nói khi họ đã ra đi, thì hãy nói trước khi họ đi.

-Hạnh phúc lớn lao…có thể chỉ cách bạn một cuộc điện thoại mà thôi. Nhưng khi bạn đã cảm thấy rằng mình đã cố gắng mở chiếc hộp tình yêu – tình bạn ấy cho những ai có thái độ thờ ơ và xem thường thì đó là lúc, giải pháp tốt nhất là…hãy đi theo một lối đi khác, một con đường khác để chiếc hộp ấy sẽ mang một ý nghĩa thật sự, dành cho những ai xứng đáng với tình cảm của bạn.

“Có lẽ những thứ đã đi qua, cố gắng làm lại từ đầu cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp”

“ Có lẽ vào một thời gian không xa…chúng ta sẽ trở thành những con người hết sức xa lạ??? Điều đó cũng không thể biết trước…hãy chờ cho thời gian sẽ trả lời tất cả…”

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Đôi khi...

♥ Đôi khi ta sợ những tình cảm chưa chín.
Nhiều mong ngóng đấy,
Nhưng thỉnh thoảng lại như người dưng,
Lạnh lùng đến xót xa.

Đôi khi sợ hãi, băn khoăn nghĩ đến những điều xảy đến trong tương lai, có thể hôm nay thế này nhưng mai đã là thế khác, giữ nhau được bao lâu?...

♥ Đôi khi, ta sợ cái thứ tình cảm lập lờ.
Thích thì là thích đấy.
Thương thì không hẳn.
Yêu lại chưa đến.

Thế gian bao la rộng lớn, với từng ấy con người, tìm được người ấy quả là kỳ tích.
Nhưng tìm được rồi có được gì đâu,... khi cái hạnh phúc xa xôi mãi là một điều không tưởng...

♥ Sẽ có hay không một bàn tay, khi nắm lấy rồi thì không dễ dàng từ bỏ?
Thứ tình cảm lập lờ nhiều khi mang đến cho ta hy vọng không nguôi, nhưng đôi khi lại thấy mình nức nở giữa những hụt hẫng vô chừng.
♥ Sẽ có hay không một bờ vai, khi tựa vào rồi cả đời này sẽ cảm thấy an toàn? Tình cảm lập lờ cứ mong manh như thế, mong manh đến nỗi những lúc tưởng chừng như đã thấu hiểu hết nhưng rốt cuộc vẫn chẳng giữ lại được cho mình.
♥ Sẽ có hay không một cái ôm chặt thật chặt, để những lúc cô đơn sẽ không thấy mình trống trải? Hay chỉ nhận về những hoang hoải giữa đêm đông? Tình cảm lập lờ bao giờ cũng khiến bản thân mình ngơ ngác, phút chốc thấy gần rồi bỗng chốc thấy xa xôi.

♥ Sẽ có hay không những hẹn thề để thấy mình can đảm giữa những bão giông?
Tưởng chỉ cần những cái hẹn bất chợt, những nụ cười bất chợt, những giây phút có nhau bất chợt để không cảm thấy buồn, không cảm thấy lạc lõng, nhưng thật ra, rất cần một điều gì chắc chắn, một tình cảm chắc chắn.

♥ Sẽ có hay không một người, luôn ở bên để che chở những nhỏ bé, hanh hao?

♥ Đôi khi cần một mối quan hệ không rõ ràng, không cần gọi tên, nhưng đến một lúc nào đó, tình cảm đến một thời điểm nào đó, một vị trí nào đó, chúng ta lại sợ mối quan hệ mập mờ này. Tình cảm lập lờ luôn khiến cho chúng ta một cảm giác bất an, chòng chành

♥ Thật ra, chúng ta luôn cần một bàn tay chặt,
một cái ôm chật,
một lời yêu chặt,
một hạnh phúc chặt,
không phải là lập lờ, và ta luôn mong, tình cảm ấy mãi đừng là lập lờ…

Giữa lưng chừng hạnh phúc


          Chúng ta gặp nhau hơi muộn nên khi em tìm ra, anh đã là của người ta mất rồi.

“Hà Nội giấu anh kỹ quá, để đến khi em tìm ra, anh đã thuộc về người ta mất rồi…”. Em nhoẻn cười và nói bâng quơ, như cách em vẫn thường tỏ vẻ bông đùa để che đi những nỗi buồn vô cớ.

Chúng ta gặp nhau quá muộn trong đời. Thế nên anh chẳng thể trả lời câu hỏi “Em là gì giữa bộn bề đời anh?”, bởi anh đã có một người gắn bó đủ nhiều để đừng yếu lòng trước những ngã rẽ lạc đường của thương yêu. Còn em, cũng chỉ có thể thở dài cho cuộc gặp gỡ mà mình đã chậm chân và khẽ đặt lên môi nụ cười chấp nhận mỗi khi gần anh – như hai người tri kỷ.

Trong mối quan hệ không thể gọi tên này, em không cần đến danh phận và anh không cấm cản được hai tấm lòng đồng điệu tìm đến nhau. Tự hai đứa biết đâu là ranh giới của yêu thương trễ nải để biết dừng lại kịp trước lúc tổn thương thêm bất kỳ ai. Khái niệm “đến trước – đến sau” đã phân định rõ ai cần được chở che và đâu là chốn quay về. Hẳn không phải là em.

Yêu anh là chấp nhận mọi thứ ở lưng chừng, kể cả hạnh phúc. Đến vui cũng không quá trớn và buồn cũng phải gói ghém đi, bởi chỉ một chút xao động dù là rất khẽ, hạnh phúc la đà kia sẽ rơi hẫng không phanh.

Em vẫn cứ bên cạnh, lắng nghe những buồn vui thường nhật, những giận hờn lẫn ngọt ngào của tình yêu anh đang có. Anh vẫn đi về nơi chốn cũ bình yên của riêng mình bằng hết sự quan tâm và trân trọng, mặc cho khoảng nhớ trong lòng đã xốn xang ít nhiều bởi một hình dung khác.

Biết những khoảnh khắc này rồi sẽ nhanh chóng qua, cuối đoạn đường em cũng chỉ là người xa lạ nhìn về hạnh phúc của người ta. Biết là người dưng, vẫn thi thoảng nhủ thầm: “Nếu anh gặp em từ đầu…”.

Thời gian không thích hợp gặp một người thích hợp, kết cục vẫn là viển vông. Chỉ có thể cùng đi qua những con đường thành phố như hai kẻ bộ hành quen mặt nhưng biết trước sẽ phải rẽ về những ngã khác nhau.

Hà Nội những đêm mưa phùn giá rét, em lẳng lặng ngồi sau vai anh, rón rén như một kẻ quá giang trên chuyến xe mà mình đã đến trễ. Tình cảnh trớ trêu là vậy, mà lòng em khấp khởi mừng còn hơn cả tiếng mưa đang rộn rịp rơi xuống mặt đường, bởi người ngồi trước mình điềm đạm bảo: “a đâu có đánh thuế e ôm a đâu,ôm chặt vào k lạnh đấy”.

Anh lúc nào cũng thế, hiền lành và đầy chu đáo – sự dịu dàng dễ khiến người đối diện ngộ nhận. Bên cạnh nhau, hai đứa hiểu được cái giá phải trả cho hạnh phúc đôi khi không hề dễ chịu – dù chỉ là thứ hạnh phúc tạm bợ và đầy nghi hoặc khi nghĩ đến ngày mai.

Rồi anh cũng về lại với người thương thật sự, còn em một mình tiếp tục trên con đường dài kiếm tìm một người không phải dành tình cảm chia hai. Vậy có lẽ anh nên buông tay để em còn kịp bước, bởi anh không muốn trên hành trình dài rộng kế tiếp của yêu thương, em lại phải một lần nữa đến muộn. Hạnh phúc chưa bao giờ trọn vẹn khi ở giữa lưng chừng.

Trong cuộc đời này, đừng để mình trở thành người - dưng - thân - thuộc của thêm một ai đó nữa, được không?
(st)

Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

Trái tim hoàn hảo!

_________________________-----___________----___________________________
        Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói: "Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cười nói:

- Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt.

- Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.

Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong tim anh...

Nếu anh yêu một cô gái từng bị tổn thương, làm ơn hãy kiên nhẫn...

Vì cô ấy đã mất đi một nửa trái tim mình,
từng đón bình minh bằng đôi mắt sưng húp,
từng làm việc quên ngày quên tháng để quên đi một vết thương lòng.
Vì cô ấy từng cho đi rất nhiều để rồi nhận lại một vết thương mà có lẽ suốt đời không lành lại được.
Vì cô ấy là một cô gái rất yếu mềm...

Cô ấy đã đến bên anh, rung động bởi những quan tâm, yêu thương thật lòng của anh.
Cô ấy đã dũng cảm cho và nhận yêu thương thêm một lần nữa.
Thì anh, người cô ấy đang gắn bó, đừng ép tình cảm của cô ấy phải tiến triển quá nhanh.
Bởi cô ấy sợ...

Điều đầu tiên cô ấy sợ là làm anh tổn thương. Thật là như vậy đấy.
Cô ấy băn khoăn mình đến với anh vì điều gì, tại sao anh và cô lại yêu nhau?
Vì anh quá tốt hay anh đẹp trai và giàu có?
Vì anh là người đã ở bên lắng nghe và lau nước mắt cho cô?...
Chỉ khi nào cô ấy không tìm ra lý do "vì sao mình yêu anh", cô ấy sẽ đến và ở lại bên anh vô điều kiện.
Đó là lúc cô ấy yêu chính bản thân anh.
Nếu anh chưa từng yêu, chắc anh không thể hiểu cảm giác này.
Hơn ai hết, cô ấy biết tình yêu mong manh đến thế nào, thoắt đến, thoắt đi như một cơn gió.
Hơn ai hết, cô ấy hiểu nỗi đau do tình yêu gây ra sâu sắc đến bao nhiêu.
Và vì yêu anh nên cô ấy không thể để anh phải chịu nỗi đau giống như cô ấy đang mang trong lòng.

Không phải là mối tình đầu của một cô gái, chắc chắn anh sẽ có nhiều thiệt thòi.
Trước hết, đó là cảm xúc không còn vẹn nguyên.
Cô ấy đã qua cái thời đòi anh phải chiều chuộng, qua những lúc giận hờn vì những chuyện cỏn con và trẻ con.
Nhưng anh đừng vì thế mà nói năng thiếu thận trọng làm cô ấy tổn thương
bởi giờ đây, tâm hồn cô ấy thật mong manh và nhạy cảm.
Bất cứ điều gì anh chưa "uốn lưỡi" trước khi nói cũng làm cô ấy liên tưởng đến quá khứ
và ảnh hưởng không tốt đến tình cảm hiện tại cũng như mối quan hệ của hai người.
Không phải là mối tình đầu của cô ấy,
anh sẽ phải tốn nhiều công sức hơn để dành được trọn vẹn tình cảm yêu thương.
Nhưng anh yên tâm, khi đã dành được thì điều đó hoàn toàn xứng đáng
bởi khi cô ấy đã cam tâm tình nguyện thì đó là một sự thiết tha khó có thể đổi dời.

Tuy nhiên, hãy cố gắng hiểu và thông cảm cho những rung động nhỏ trong lòng cô ấy, trong trường hợp nó không dành cho anh, không phải vì anh.
Nếu cô ấy rũ bỏ tất cả những gì thuộc về quá khứ không một chút cảm xúc thì có thể anh sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Nhưng nếu cô ấy luôn trân trọng và gìn giữ thì anh cũng sẽ được nâng niu trong một nửa còn lại của trái tim cô ấy.

P/S : Cuộc sống đã lấy đi của cô ấy nhiều điều
nhưng tất cả những gì còn lại, kể cả cuộc đời, sự tự do, mơ ước của cô ấy... là dành cho anh.
Vậy nên, làm ơn hãy kiên nhẫn khi anh yêu cô gái từng bị tổn thương.