Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Đàn bà nước lọc...


 Những người đàn bà như họ bị gọi là “nước lọc”. Họ không xấu nhưng không đẹp, không ăn bám cũng chẳng kiếm bộn tiền, không đần độn nhưng chẳng thể gọi là sắc sảo, cắm cúi làm vợ, đẻ con, vật lộn với đủ loại kế hoạch xoay quanh căn bếp, vườn nhà và lũ nhóc.
 
Khổ nỗi, những người đàn bà “nước lọc” lại hay vớ được các chàng “rượu mạnh”- hay ho, vững chãi và giỏi kiếm tiền. Các chàng đủ khôn ngoan để hiểu rằng cái giống nước lọc ấy tuy nhạt nhưng lành và mát: tưới vào cây - cây tốt, đổ vào gạo - gạo thành cơm, pha trà, uống thuốc đều cần tới cả. Cái giống nước lọc, đựng vào đâu cũng được, dùng gì cũng tiện, lại chẳng phân biệt sang hèn, dễ xin dễ kiếm, dễ dùng, dễ bỏ, không đòi hỏi, cũng chẳng cầu kỳ.

Các chàng cũng hiểu, những nàng thông minh thường khó lường, những nàng tài hoa thường ẩm ương, những cô chân dài thường yêu đồ hiệu- ghét việc nhà, còn những người đàn bà vừa ngoan hiền chịu khó, vừa xinh đẹp quyến rũ, vừa giỏi giang thông minh, vừa nọ…lại vừa kia thì… vô cùng hiếm. Mà đã hiếm, thì khó tìm, và dù đã tìm được, chắc gì có được, dù đã có được, chắc gì giữ được trong tay. Thế nên, các chàng rượu mạnh quyến rũ, mạnh mẽ ấy thường chọn yêu đương và chung sống với một “nước lọc” biết an phận, biết xây tổ và chăm con cho mình.

Khổ nỗi, vẫn biết nước thì tinh khiết, vừa mát lại vừa lành, nhưng mà uống độc vị cả đời thì cũng chán. Thế nên các chàng thi thoảng vẫn lén lút rủ nhau chuyện này chuyện nọ. Nhẹ thì la cà cà phê, chè lá, phởn phơ thì bia hơi, hăng tiết thì vào bar uống cocktail hay về quê chơi quốc lủi. Các chàng nghĩ bụng, mấy bà “nước lọc” có biết thì cũng chỉ sôi lên sùng sục như canh quá lửa rồi lại nguội dần, cùng lắm thì đá đổ bình trà, đập tan hũ mật, hấm chỗ này, hứ chỗ nọ, chứ còn lâu mới dám đụng tới rượu quý của mình. Mà các bà “nước lọc” cũng chẳng có gan “ông ăn chả, bà ăn nem” vì sợ bị tóm và cũng chẳng dám đánh ghen vì sợ “xấu chàng hổ ai”. Các chàng biết là nước đã ở trong chum thì sợ bị san ra vại, đã ở dưới suối thì sợ chảy vào mương; biết là nước có sôi tung tóe thì rồi sẽ nguội, nên họ cứ hết trà lại rượu, hết cà phê lại mật ong.

Chớ có lầm.

Hơn nửa những người bị các chàng rượu mạnh hào hoa và các nàng “cocktail” sành điệu gọi là “nước lọc”, thực ra là vodka loại nặng, hoặc chí ít cũng là quốc lủi mẻ đầu. Họ chọn phận “nước non” chỉ vì một chữ “tình”. Vì họ yêu cái người đàn ông họ lấy, vì họ biết rõ nếu họ cũng sóng sánh lóng lánh như các em “cocktail” xinh đẹp giỏi ỡm ờ, thì ai chăm cha mẹ già, ai nâng niu con dại, ai giữ bếp lửa hồng, ai lên- ai xuống cùng ai; nếu họ cũng bon chen trồi trổ vì tiền vì danh, cũng lồng lộn áo xống với tình nhân, thì ai trồng cây vun luống, ai che nắng, ai hứng mưa.

Các chàng cứ tưởng mấy bà thì chả biết gì về xã hội, chẳng rành gì những trò hoa lá của đàn ông, và chẳng bao giờ dám buông tay thả vỡ những gì mình nâng hứng. Họ không biết, đa phần những người đã có bản lĩnh sống ngoài vòng bon chen thì đều là những người bon chen rất giỏi. Những người đã hết mình gìn giữ hạnh phúc, thì sẽ không bao giờ tiếc nuối khi phải buông tay. Những người đàn bà không màu mè, xanh đỏ, lại thường đằm thắm ấm áp. Họ chọn sống cuộc đời “nước lọc” vì họ biết rõ họ muốn gì và được gì từ đó, chứ không phải vì họ đần đụt hay kém cỏi mà không sống được đời”cocktail”.

Họ quên mất rằng, mỗi lần sôi sùng sục, bắn tung tóe, là một lần nước bị làm đục, bẩn hay biến chất. Nước không còn tinh khiết nữa, mà có vị ngang ngang. Nước không còn mát lành nữa, mà có mùi thạch tín.

Thế nên, muốn “nước lọc” luôn mát lành, thì rượu mạnh ơi, xin đừng sóng sánh!
      Những người đàn bà như họ bị gọi là “nước lọc”. Họ không xấu nhưng không đẹp, không ăn bám cũng chẳng kiếm bộn tiền, không đần độn nhưng chẳng thể gọi là sắc sảo, cắm cúi làm vợ, đẻ con, vật lộn với đủ loại kế hoạch xoay quanh căn bếp, vườn nhà và lũ nhóc.
 

Khổ nỗi, những người đàn bà “nước lọc” lại hay vớ được các chàng “rượu mạnh”- hay ho, vững chãi và giỏi kiếm tiền. Các chàng đủ khôn ngoan để hiểu rằng cái giống nước lọc ấy tuy nhạt nhưng lành và mát: tưới vào cây - cây tốt, đổ vào gạo - gạo thành cơm, pha trà, uống thuốc đều cần tới cả. Cái giống nước lọc, đựng vào đâu cũng được, dùng gì cũng tiện, lại chẳng phân biệt sang hèn, dễ xin dễ kiếm, dễ dùng, dễ bỏ, không đòi hỏi, cũng chẳng cầu kỳ.

Các chàng cũng hiểu, những nàng thông minh thường khó lường, những nàng tài hoa thường ẩm ương, những cô chân dài thường yêu đồ hiệu- ghét việc nhà, còn những người đàn bà vừa ngoan hiền chịu khó, vừa xinh đẹp quyến rũ, vừa giỏi giang thông minh, vừa nọ…lại vừa kia thì… vô cùng hiếm. Mà đã hiếm, thì khó tìm, và dù đã tìm được, chắc gì có được, dù đã có được, chắc gì giữ được trong tay. Thế nên, các chàng rượu mạnh quyến rũ, mạnh mẽ ấy thường chọn yêu đương và chung sống với một “nước lọc” biết an phận, biết xây tổ và chăm con cho mình.

Khổ nỗi, vẫn biết nước thì tinh khiết, vừa mát lại vừa lành, nhưng mà uống độc vị cả đời thì cũng chán. Thế nên các chàng thi thoảng vẫn lén lút rủ nhau chuyện này chuyện nọ. Nhẹ thì la cà cà phê, chè lá, phởn phơ thì bia hơi, hăng tiết thì vào bar uống cocktail hay về quê chơi quốc lủi. Các chàng nghĩ bụng, mấy bà “nước lọc” có biết thì cũng chỉ sôi lên sùng sục như canh quá lửa rồi lại nguội dần, cùng lắm thì đá đổ bình trà, đập tan hũ mật, hấm chỗ này, hứ chỗ nọ, chứ còn lâu mới dám đụng tới rượu quý của mình. Mà các bà “nước lọc” cũng chẳng có gan “ông ăn chả, bà ăn nem” vì sợ bị tóm và cũng chẳng dám đánh ghen vì sợ “xấu chàng hổ ai”. Các chàng biết là nước đã ở trong chum thì sợ bị san ra vại, đã ở dưới suối thì sợ chảy vào mương; biết là nước có sôi tung tóe thì rồi sẽ nguội, nên họ cứ hết trà lại rượu, hết cà phê lại mật ong.

Chớ có lầm.

Hơn nửa những người bị các chàng rượu mạnh hào hoa và các nàng “cocktail” sành điệu gọi là “nước lọc”, thực ra là vodka loại nặng, hoặc chí ít cũng là quốc lủi mẻ đầu. Họ chọn phận “nước non” chỉ vì một chữ “tình”. Vì họ yêu cái người đàn ông họ lấy, vì họ biết rõ nếu họ cũng sóng sánh lóng lánh như các em “cocktail” xinh đẹp giỏi ỡm ờ, thì ai chăm cha mẹ già, ai nâng niu con dại, ai giữ bếp lửa hồng, ai lên- ai xuống cùng ai; nếu họ cũng bon chen trồi trổ vì tiền vì danh, cũng lồng lộn áo xống với tình nhân, thì ai trồng cây vun luống, ai che nắng, ai hứng mưa.

Các chàng cứ tưởng mấy bà thì chả biết gì về xã hội, chẳng rành gì những trò hoa lá của đàn ông, và chẳng bao giờ dám buông tay thả vỡ những gì mình nâng hứng. Họ không biết, đa phần những người đã có bản lĩnh sống ngoài vòng bon chen thì đều là những người bon chen rất giỏi. Những người đã hết mình gìn giữ hạnh phúc, thì sẽ không bao giờ tiếc nuối khi phải buông tay. Những người đàn bà không màu mè, xanh đỏ, lại thường đằm thắm ấm áp. Họ chọn sống cuộc đời “nước lọc” vì họ biết rõ họ muốn gì và được gì từ đó, chứ không phải vì họ đần đụt hay kém cỏi mà không sống được đời”cocktail”.

Họ quên mất rằng, mỗi lần sôi sùng sục, bắn tung tóe, là một lần nước bị làm đục, bẩn hay biến chất. Nước không còn tinh khiết nữa, mà có vị ngang ngang. Nước không còn mát lành nữa, mà có mùi thạch tín.

Thế nên, muốn “nước lọc” luôn mát lành, thì rượu mạnh ơi, xin đừng sóng sánh!

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Một chiều ngược gió... ;)

Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh 
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi 
Ngược lòng mình tìm về nông nổi 
Lãng du đi vô định cánh chim trời 

Em ngược thời gian, em ngược không gian 
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm 
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng 
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh 

Mang bao điều em muốn nói cùng anh 
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá 
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa 
Và sẽ thế nào khi trong anh không em? 

Em trở về im lặng của đêm 
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ 
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió 
Riêng chiều này - em biết, một mình em...

alone...


           Em muốn đi xa. Cứ mỗi lần mệt mỏi thế này là em lại muốn đi đâu đó thật xa, bỏ lại mọi thứ sau lưng, chỉ mang theo mỗi... tiền thôi.
        Em muốn nằm dài trên bờ biển, ngắm mây bay và nghe sóng vỗ. Hoặc nằm trong một căn 
phòng xa lạ, từ sáng đến chiều, để suy nghĩ xem tại sao mình lại đến đây. Hay em sẽ ngồi hàng giờ bên một hàng nước ven đường để nhìn những gương mặt xa lạ lướt qua_Và biết đâu trong những gương mặt đó sẽ có anh?
        Em muốn nói...
      Em muốn một lúc nào đó sẽ nói ra tất cả những điều đang đè nặng trong ngực mình. Những điều từ lúc bước vào đời, em đã học cách giấu nó đi. Em muốn tìm nơi nào đó trong cuộc sống rộng lớn này, một nơi đủ an toàn để em thổ lộ, một người đủ bao dung để lắng nghe em chia sẻ mọi điều. 
           Em muốn la hét...
         Đã lâu lắm rồi em không làm chuyện này nữa. Lâu đến mức giờ đây em cảm thấy khó khăn khi phải làm điều đó với ai. Em muốn mình có thể tự nhiên hét toáng lên vì một lẽ gì đó - tức giận hoặc vui mừng; phẫn nộ hay sung sướng... đã lâu lắm em không còn làm như vậy nữa. Đã từ lâu lắm em không còn mắng mỏ ai một cách thoải mái để sau đó thì quên hẳn điều bực mình ấy đi. Hay nhảy cẫng lên sung sướng khi cảm thấy hạnh phúc. Thay vào đó, khi có người làm điều gì sai trái khiến em hoặc là mắng họ hoặc là nói toẹt ra cho họ biết, thì em, hoặc là im lặng hoặc là "cố gắng" tỏ ra nhẹ nhàng và điều đó làm em mệt, có lẽ em nên dữ dằn hơn và to tiếng hơn khi cần thiết_  Cũng như có người từng khuyên em: Cần phải đanh đá 1 chút.
        Em muốn khóc...
      Đã lâu lắm rồi em không cò đủ dũng khí để khóc, trước mặt ai đó càng không. Thỉnh thoảng lúc đêm khuya, khi nằm xem phim một mình - những cuốn phim lãng mạn và cảm động, em có thể dễ dàng rơi nước mắt khi một cảnh nào đó trên phim xúc động, cảm giác lúc đó rất dễ chịu. Nhưng sao em lại không thể khóc khi mà giờ đây, những thứ cạnh em, đủ để làm em bật khóc, đáng để òa vỡ một lần cho vơi đi, cho nhẹ bớt, mà em không làm được. Em muốn có lúc nào đó, với ai đó, em có thể khóc. Như một đứa trẻ sợ hãi khi lạc đường, như một đứa nhóc trốn học bị phát hiện và bị đánh đòn, như một đứa bé đang khát sữa. Và làm ơn, chỉ thế thôi...
        Em muốn say...
        Em muốn có cảm giác khi không còn biết đất trời gì nữa, không còn biết mình đang ở đâu và đi với ai, chỉ còn biết là mình đang muốn gì thôi. Vì khi em say, sẽ không còn rào cản nào ngăn trở em nghĩ đến cái điều em thích, sẽ không có gì buộc em phải cân nhắc xem em có quyền làm điều gì đó hay không. Có thể lúc đó em sẽ cười nắc nẻ như đứa trẻ thơ, nhảy lưng tưng như một đứa hâm hoặc khóc tu tu như một con bé đánh mất đồ chơi. Có thể lúc đó em sẽ hát ca om sòm và lảm nhảm, em sẽ chê trách người này và khen ngợi người kia. Em sẽ thổ lộ rằng em sợ cái gì nhất và cái gì đang làm em đau. Em sẽ nói ra điều gì là điểm tựa của em.... Em sẽ bộc lộ tất cả những điều đó - những điều thật sự là em, khi em say.
Mà, em thì có bao giờ để mình được say đâu???

Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

Cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ!

Cho tôi về
... lại mái nhà quê
nghe mưa rơi lộp độp
bước ra ngoài
khúc sông đỉa bám
khúc sông nước trong
khúc sông in tán dừa
chiều giông mưa nào
mùa hè mưa nào
con đường mưa nào
Tôi ở quê.
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
...về lại túp nhà khoảnh sân cô giáo cũ
cô giáo nuôi gà
gà chạy loanh quanh
ngang bữa học
lạch bạch vào nhà
oang oác...
nhốn nha và nhốn nháo
Trong sân lá reo chỉ muốn ngủ
cô gái già
dạy Toán
nào nào các con
học tiếp nào...
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
... tôi sẽ ngồi lại ghế đá sân trường năm cũ
mùa hè
hoa phượng đỏ rơi rơi
mùa hè
những dòng văn rơi rơi
trong quyển lưu bút hoa hoè
trong những nét chữ gà bới trâu gặm
Tôi nhất định nhớ
từng gương mặt quen
Tôi biết chứ
nhiều năm sau
gặp lại
thảy đều ngó lơ qua phía khác
hoặc giả :
Ủa, dạo này sao rồi?
dăm câu rồi lỉnh mất.
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Tôi sẽ nói ông bà
rằng con biết ông bà thương con
Tôi sẽ nói ba mẹ
rằng con biết ba mẹ kỳ vọng vào con
Tôi sẽ nói bạn
rằng tôi quý bạn vô cùng
Tôi nói mà
Tôi biết chứ
nhiều năm sau
Tôi muốn nói
nhưng ngại
Tôi muốn sà vào lòng
nhưng ngượng
trẻ con thì làm cái gì cũng dễ
Tôi người lớn
nên tôi biết
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
dẫu chỗ ngồi có chật
Tôi sẽ đứng
dẫu đường có xa
Tôi sẽ đợi
dẫu năm tháng có đi qua thêm nhiều nữa
Tôi vẫn không ngại
Tôi sẽ chờ
chờ hoài
một vé
đi
tuổi
thơ