Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

CHUNG TAY XÂY LỚP CHO EM !



Có lẽ mọi người vẫn còn nhớ địa danh Háng Đồng, nơi VTV1 sáng 12/1/2013 đã có phóng sự thương tâm về cuộc sống vô cùng thiếu thốn của các em nhỏ học sinh bán trú - phải sống xa nhà - học trong các ngôi nhà (lều) xiêu vẹo, thậm chí còn phải bắt chuột làm thực phẩm...

Từ sau phóng sự đó, một số nhà hảo tâm đã đến Háng Đồng quyên góp giúp đỡ để các em có bữa ăn khá hơn, cùng một số phòng ở nội trú... Tuy vậy, phòng học của các em còn rất thiếu và sơ sài. Chúng tôi đã lên khảo sát tận nơi và thấy cần xây thêm cho các em 02 phòng học mới. 

Kinh phí dự trù: 100 triệu đồng/phòng.

Thời gian dự kiến: 10/3/2013 - 15/8/2013



"NO-U VÀ NHỮNG NGƯỜI BẠN" kêu gọi những tấm lòng hảo tâm hãy chung góp để có được 200 triệu xây 2 phòng học cho các em trước năm học mới 2013-2014.



Mọi đóng góp cho chương trình này xin gửi vào tài khoản:
Nguyễn Lân Thắng - ĐT:0903235557 
Số TK: 13810131557011 
Ngân hàng Techcombank – Hội Sở chính
Swift Code: VTCB VN VX
Xin mời xem thêm thông tin tại: http://thanhvdgt1.blogspot.com

Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

Góc vắng...

Đôi khi bỏ giấy trắng
Vì tìm chẳng ra lời
Nguệch ngoạc vài nét vẽ
Không hình thù, thế thôi!

Có khi lòng câm lặng

Tai không nghe tiếng đời
Ngu ngơ vài âm vọng
Từ nơi nào, chơi vơi!

Đôi khi ngồi lơ đễnh
Nghĩ về tôi với người
Nghĩ về bao duyên-nợ
Sông buồn lặng lẽ trôi...

Ngoài kia nắng rạng rỡ
Có yêu dấu gọi mời
Lại vùi vào góc vắng
Ôi cõi lòng của tôi!
                       (st)
    

Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

Bởi ta là con người...

Bởi ta là con người… boi ta la con nguoi Bởi ta là con người... goiyeu.net

Gối Yêu | http://goiyeu.net/boi-ta-la-con-nguoi/
Phạm Lữ Ân.

           Dịp cuối năm, tôi được mời dự nhiều đám cưới. Có đám chú rể và cô dâu đều rất trẻ, mới qua tuổi hai mươi. Có đám, ngược lại, cả hai người đều đã qua tuổi ngũ tuần. Đôi lúc ngồi bên bàn tiệc, giữa những tiếng chúc tụng lao xao và nụ cười rạng rỡ kéo dài đến mức khó mà khép môi lại của cô dâu, tôi tự hỏi: điều gì giống nhau giữa họ, những cô dâu chú rể, ngoài các thủ tục của một đám cưới? Hay nói đúng hơn, điều gì giống nhau giữa chúng ta, những kẻ hiếm khi nào chịu ngừng tìm kiếm một ai đó, bằng cách này hay cách khác, để đưa đến tiệc cưới? Có bao giờ bạn tự hỏi mình: hôn nhân có gì mà hấp dẫn đến vậy? Khi mà bạn, cũng như tôi, từng đọc quá nhiều bài báo nói về những cuộc chia tay, lạnh nhạt hay tiếc nuối, đau khổ hay vui mừng, đầy nước mắt hoặc đầy tiếng chửi rủa, không ít hơn thực tế mà ta nhìn thấy quanh mình. Đó quả thật là một viễn cảnh bi quan về hôn nhân, dễ khiến chúng ta sợ hãi. Nhưng tại sao chúng ta vẫn mải miết cưới nhau? Thậm chí, cưới, rồi lại cưới nữa. Mỗi khi tìm thấy một cơ hội có được cuộc hôn nhân đẹp và bền vững, ta không thể ngăn mình thử vận may.
      Ngoài những bản năng và hấp lực tự nhiên được quy định bởi giới tính, có một sự thật là ai cũng thèm khát một khoảng riêng tư để cất giấu những bí mật đời mình, nhưng ngược lại không ai muốn cô đơn cả. Chúng ta luôn đòi hỏi sự độc lập, không bị ảnh hưởng hay lệ thuộc vào bất cứ ai, nhưng đồng thời, ta không ngừng mong mỏi được đắm mình trong sự an toàn, ấm áp, êm đềm của một mối quan hệ bền bỉ và đáng tin cậy. Chúng ta luôn mong được chia sẻ vui buồn, hạnh phúc và khổ đau với ai đó mà mình thương yêu và yêu thương mình. Đó là một nhu cầu mạnh mẽ. Một nhu cầu được gắn liền với hai chữ, Con Người. 
         Giữa những người lạ, ta cần một người quen. Giữa những người quen, ta cần một người yêu. Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu. Giữa những người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được tin. Như thế, yêu chưa phải là “kết cục có hậu” của một đời người. Yêu, mới chỉ là một nửa chặng đường dài mà thôi. Chúng ta cần nhau, trước hết để yêu nhau, nhưng không chỉ để yêu nhau. Chúng ta cần nhau cho một cuộc khám phá rất sâu, một cuộc phiêu lưu rất dài. Hôn nhân chính là bằng chứng cao nhất cho sự cần nhau đó. 
      Tôi từng ngạc nhiên nhận ra rằng khi tôi nói với ai đó “Tôi yêu em” một cách chân tình nhất, lắm lúc người ta vẫn hoang mang lo lắng: lời ấy có thật tình chăng? Nhưng khi tôi nói “Tôi cần em”…tôi có cảm giác là người ta không nghi ngại. Vì sao vậy? 
       Tôi đã mang câu hỏi đó thật lâu trước khi tìm được câu trả lời từ chính bản thân mình. Khi ta nói yêu, thường là thổ lộ. Nhưng khi ta nói cần, thường là thú nhận. Là thú nhận, nghĩa là nó thành thật. Thành thật hơn hết thảy. Khi ta biết mình cần gì, tức là ta biết mình có gì, thiếu gì, muốn gì. Khi ta nhận ra mình cần ai đó, đúng ai đó, là khi ta thành thật với mình nhất. Con người vốn quá kiêu hãnh và tự tôn, bởi thế chúng ta ít khi muốn thú nhận về điều mình thực sự cần. Chúng ta sợ lời thú nhận đó sẽ biến mình thành một kẻ yếu đuối. Chúng ta sợ bị người khác nắm “vận mệnh” của mình trong tay. Ta sợ rằng một khi đối phương đã biết được bí mật của ta rồi, thì ta thua chắc. Ta sẽ không còn đường lùi. Và nếu “đời không như là mơ”, trông ta thảm hại làm sao trong mắt họ, người đã biết điều ta cần, và đã lắc đầu từ chối.  
         Bởi thế nên chúng ta cần, nhưng chúng ta giả vờ như không. Chúng ta tưởng đó là cách giữ thể diện, vị thế, lòng kiêu hãnh. Có lúc ta lại ra vẻ cứng cỏi, xa cách, ngạo nghễ, khép kín và bất cần, như chúng ta có thể tồn tại tựa những tinh cầu đơn độc… Nhưng nhiều khi đó chính là cách ta đánh mất những điều quý giá. Khoảnh khắc mà ta tìm được một người thực sự có ý nghĩa với ta đang tồn tại trên cõi đời này. bất kể sau cùng ta có nắm giữ được trái tim người ấy hay không, thì khoảnh khắc đó cũng là khi ta bắt đầu cảm nhận được thế nào là hạnh phúc. Khi bắt đầu cảm thấy không cần nhau nữa, hoặc khi tưởng rằng không cần nhau nữa, đó là lúc hạnh phúc bắt đầu bỏ ta đi.  
      Tôi nhớ ca khúc People do Barbara Streisand hát vài thập niên trước: “Người cần người, là những người may mắn nhất thế gian…Những người tình là những người may mắn nhất thế gian. Với một người, một người thật đặc biệt. Và một cảm xúc từ thẳm sâu trong hồn nói rằng em từng là phân nửa, giờ thành vẹn nguyên”. 
      Ngồi giữa một đám cưới, bỗng dưng tôi hiểu rằng lời yêu đôi khi không nhất thiết phải nói, nhưng cảm giác cần nhau thì không thể không bày tỏ. Bởi khi nhận ra mình cần đến ai đó, ta cũng đồng thời nhận ra rằng họ có ý nghĩa to lớn thế nào đối với đời ta. Nhờ đó, ta có thể nhìn thấy một cách rõ ràng hơn những gì họ mang đến cho ta. Và khi ấy, có lẽ, ta sẽ nói thường xuyên hơn lời cám ơn. Ta sẽ biết trân trọng hơn, những gì ta nhận được. 
     Barbara vẫn đang hát trong ký ức mơ hồ của tôi: “Người cần người, là những người may mắn nhất thế gian. Nhưng trước hết hãy trở thành một người cần người khác”.
    Làm thế nào để trở thành một người cần người khác? Có gì khó đâu, chỉ cần thành thật với chính mình. 
  Bởi ta là con người, ta được thiết kế để cần nhau. 



Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013

Khúc kinh cầu nào...dành cho tôi?

Khúc kinh cầu nào

                   dành cho tôi?


Tôi lắng nghe một khúc kinh cầu
Vang lên từ thẳm sâu ký ức
Câu kinh dành cho những phận đời du mục
Lạc trong mênh mông kiếp con người...
Những niệm từ bí ẩn, chơi vơi
Dội vào lòng khắc khoải
Nửa thúc giục người ta đi
Nửa như khuyên dừng lại
Biết chọn đường nào cho những nguôi ngoai?

Khúc kinh cầu nào sẽ dành cho tôi
Khi đã một lần chối bỏ?
Tiếng thầm thì qua màn đêm, và gió
Khẽ nhạo cười kẻ quá thiếu đức tin!

Nhịp cầu lòng nghe đã quá chênh vênh
Dòng sông chỉ cần chút cuộn lên, đủ cuốn trôi tất cả...
Thôi cứ thế... Nhịp đời luôn hối hả
Khúc kinh cầu đành trả lại cho đêm...
(st)

Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

;(((((


...
Trong cô đơn gom buồn vui thuở trước
Thả theo dòng của con nước vơi đầy
Giữa chòng chềnh của nỗi đắng niềm cay
Vẫn mong anh sống những ngày hạnh phúc

Bao nỗi nhớ trong em luôn thường trực
Để đêm về thổn thức với vần thơ
...
(Lượm lặt)

Em vẫn nhớ cái nắm tay ấy...

Bạn có biết giữa các ngón tay của mình luôn có khoảng trống,.....
................ và khoảng trống đó sẽ được lấp đầy bởi một bàn tay khác......
....

"Nếu đã nắm tay nhau rồi

Sao không nắm thêm thật chặt?




Trong tình yêu,  bạn thích nhất điều gì ? Bản thân mình thích nhất là được người yêu nắm tay. Không biết lý do tại sao, chỉ đơn thuần là một cảm giác thật bình yên, ấm áp, cái cảm giác được ai đó che chở, bảo vệ. Có thể bạn sẽ thấy nó thật giống như khi ta còn bé được bố mẹ dắt tay đi vì sợ mình đi lạc. Có thể là thế chăng??


Khi buồn, mệt mỏi, không cần anh nói gì, chỉ cần anh xòe bàn tay nắm lấy bàn tay mình, xiết nhẹ, mọi thứ như bình yên hơn, nhẹ nhàng hơn. Là mình có thể vượt qua tất cả. Những lúc đó thấy anh thật giống như một người anh lớn, đứng ra bảo vệ, che chở cho mình trước tất cả mọi thứ. lúc đó như cô bé nhỏ nép sau lưng anh, khẽ xiết chặt lấy tay anh, như sợ anh sẽ đi mất. Anh như hiểu hết, chỉ cười và nhẹ nhàng khẽ nắm chặt lấy tay mình và kéo đi. Cứ như vậy đi hết con đường quen thuộc đó, không nói gì, Cả con đường rộng lớn đó nhu chỉ có anh và em. Thích lắm khoảnh khắc đó.... Một cảm giác thiêng liêng khó tả, còn hơn ngàn cái hôn, vạn cái ôm.

Mình hay ngắm mọi người đi trên đường. Một điều thú vị là các bạn trẻ giờ dường như không còn nắm tay nhiều mà thay bằng những cái ôm, hôn, những cái khoác tay. Còn những người già vẫn nắm tay dắt nhau đi trên đường. Nhìn hình ảnh hai vợ chồng già nắm tay nhau thấy dường như họ vẫn luôn muốn che chở và ở bên nhau. Chỉ qua cái nắm tay thôi cũng thấy được tình yêu, sự quan tâm dành cho người bạn đời của mình

Hình như với mọi người nắm tay nhau chỉ là một việc làm bình thường của thể hiện tình cảm nhưng có lẽ họ đã không để ý rằng chính điều đơn giản ấy sẽ tiếp thêm sức mạnh và tình yêu cho họ.. Nó là sự quan tâm, chăm sóc, chia sẻ với nhau.

Bạn có biết giữa các ngón tay của mình luôn có khoảng trống,.....
................ và khoảng trống đó sẽ được lấp đầy bởi một bàn tay khác......
"Nếu đã nắm tay nhau rồi

Sao không nắm thêm thật chặt?

Những con đường dài thật dài và biết bao chừng ngõ tối...

Đừng buông tay khi tình yêu vẫn còn !....!!!!!!!!!!!!!!!