Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

Biển, nỗi nhớ và...

Anh xa em
Trăng cũng lẻ
Mặt trời cũng lẻ.
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
Gió không phải là roi mà đá núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
Vì sóng đã làm anh
Nghiêng ngả
Vì em...

Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2013

Em chỉ là...

Em chỉ là...

Em chỉ là ngọn gió, em chỉ là lá cỏ mỏng manh, em chỉ là nhành hoa dại bên đường anh vô tình không thấy...

Phạm Ngọc
Tôi thích những câu thơ giản dị mang nhiều tâm sự của những cô gái đang yêu, mong manh, mơ hồ, xa vắng với mối tình tuyệt vọng, đơn phương. Ai đó nói rằng "những trái tim nhạy cảm là những trái tim rộng mở, một tâm hồn mang nhiều vết thương là một tâm hồn đẹp bởi họ biết nâng niu, trân trọng những thứ mà người đời thường vô tình bước qua".
Đến một ngày, khi trái tim nhiều vết xước của tôi mạnh mẽ hơn để nhận ra hạnh phúc là vị tổng hợp của đắng, cay, mặn, ngọt, hy vọng và tuyệt vọng, nụ cười và nước mắt. Tôi tự hỏi: "Vì sao những cô gái luôn tự ví mình nhạt nhòa như thế, bé nhỏ như thế?". Dù chỉ là một hạt cát thôi, tôi vẫn mơ một ngày hóa thành trai ngọc. Mà nếu ngày đó không đến thì mình vẫn là một hạt cát lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Như rất nhiều những cô gái mơ mộng khác, tôi thích phim Hàn Quốc, thích truyện hiện đại thay vì chìm đắm vào những giấc mơ cổ tích thời thơ ấu. Giấc mơ cổ tích chỉ dành cho những cô bé lên ba. Khi Lọ Lem nhất định phải hóa thành công chúa, đánh rơi giày thủy tinh để hoàng tử đi tìm. Hay Bụt hiện lên, mang đến bộ áo đẹp tuyệt trần cho cô Tấm đi trảy hội...
Tôi chỉ là một cô gái bình thường trong rất nhiều cô gái bình thường khác nên tôi thích mô típ một bạch mã hoàng tử ngạo mạn, kiêu căng bị đánh gục bởi một cô bé Lọ Lem không bao giờ biến thành công chúa (tức là thành tích học tập không trong top của trường, chân không dài, mắt không ướt, sinh ra và lớn lên trong một gia đình không có quá nhiều sóng gió, bi kịch và tất nhiên cũng không quá nhiều tiền). Tức là tất cả đều bình thường nhưng đặc biệt ở chỗ, cô ấy bình thường mà không tầm thường. Cô ấy lạc quan, biết mình cần phải làm gì và cô ấy có một trái tim rộng mở, một trái tim biết ghét, biết yêu, một trái tim dũng cảm đứng về lẽ phải và bảo vệ lẽ phải.
Sáng nay đọc một bài thơ, cô gái quê khiêm nhường nói:"Mình không có chất thơ của con gái Hà thành, không có sự trẻ trung sôi nổi của con gái Sài Gòn, cái mặn mà của con gái miền Trung nên cô ấy nhạt nhòa quá! Cô chẳng thể níu giữ được trái tim người con trai mình yêu", tôi thấy vừa thương vừa giận. Thương vì cô ấy mong manh quá, nhỏ bé quá nhưng tự hỏi, sao cô ấy lại thiếu tự tin đến thế. Cô ấy có những nét đẹp mà không ai có được, như vị ngọt ngào thanh khiết của trái vải ẩn dưới lớp da xù xì, như làn gió mát giữa mùa hạ oi bức và một vầng trăng đầu tháng xanh mờ, nhỏ bé mà nên thơ.
Vì thế, tôi rất thích bài thơ "Thơ vui về phái yếu" của nữ sĩ Xuân Quỳnh:
"... Anh thân yêu, người vĩ đại của em
Anh là mặt trời, em chỉ là hạt muối
Một chút mặn giữa đại dương vời vợi,
Lời rong rêu chưa ai biết bao giờ
Em chỉ là ngọn cỏ dưới chân qua
Là hạt bụi vô tình trên áo
Nhưng nếu sáng nay em chẳng đong được gạo
Chắc chắn buổi chiều anh không có cơm ăn..."
Nếu một ngày nào đó, tình yêu ra đi, đừng tự trách mình không đủ xinh đẹp, không đủ thông minh, không đủ lôi cuốn để giữ chân người ở lại. Em chỉ là ngọn cỏ mong manh nhưng em mang đến màu xanh cho bình minh. Em không phải bông hồng kiêu sa, em chỉ là nhành hoa dại nhưng em sẽ chắp cánh cho những ước mơ của anh bay cao.
Em chỉ là em thôi nhưng không ai thay thế được em đâu. Bởi em là duy nhất dù em không xinh, không nổi bật nhưng em biết trao yêu thương và nhận lại yêu thương.
(lượm lặt)

Cho là nhận.

Cho là nhận

Tỷ phú là những người đã cho đi rất nhiều, sau đó họ nhận lại được nhiều rồi mới trở thành tỷ phú.

Nguyễn Hữu Hiếu
           Theo định luật III Newton: "Trong mọi trường hợp, khi vật A tác dụng lên vật B một lực thì vật B cũng tác dụng lại vật A một lực. Hai lực này có cùng giá, cùng độ lớn nhưng ngược chiều". Như vậy những gì ta cho đi cũng chính là những gì ta sẽ nhận lại. Tất cả mọi đau khổ đều do ta đã cho đi. Khi làm sai trái bất cứ chuyện gì dù chỉ là trong suy nghĩ, chắc chắn chúng ta sẽ nhận lại sự đau khổ. Bởi thế, theo tôi định luật III Newton là định luật cơ bản nhất quyết định mọi quy luật trong vũ trụ này.
   Tỷ phú là những người đã cho đi rất nhiều, sau đó họ nhận lại được nhiều rồi mới trở thành tỷ phú. Có một quy luật là quy luật hấp dẫn. Khi hạnh phúc, bạn sẽ hấp dẫn người hạnh phúc; nếu đau khổ và tuyệt vọng, bạn sẽ hấp dẫn những người đau khổ và tuyệt vọng; khi giỏi giang, bạn sẽ hấp dẫn những người giỏi giang; khi mạnh mẽ, bạn sẽ hấp dẫn những người mạnh mẽ.
    Hãy làm mọi thứ hết mình để sau này nhìn lại, ta không phải hối hận vì đã chưa làm hết sức. Tất cả đều được bắt đầu từ con số không. Trước khi biết một điều gì đó, tất cả chúng ta đều chưa biết về nó. Trong một con người, luôn có những mặt đối lập: ta làm nhiều thứ thánh thiện lắm mà cũng làm nhiều thứ khủng khiếp và ghê tởm lắm! Sống tốt cho mình cũng là một cách để giúp đỡ cho xã hội.   Khi thương yêu người khác, bạn sẽ trao thêm sức mạnh cho họ. Có những vết thương trong quá khứ được lành lại nhờ vào tình thương của mọi người.
    Có những sự im lặng rất đáng sợ vì đôi khi, im lặng là sự giận dữ tinh vi nhất. Sự giận dữ dẫn đến căng thẳng làm tăng nguy cơ mắc bệnh cao huyết áp, tim mạch. Sợ hãi là dấu hiệu của việc chưa đủ kiến thức để hiểu rõ bản chất của vấn đề. Kinh nghiệm sống có được từ những lần đối phó với hoàn cảnh. Bởi thế, hãy lăn xả thật nhiều, rồi ta sẽ có kinh nghiệm.
    Khi sống trong thế giới nào thì ta phải đi theo quy luật của thế giới đó, không thể nào đi lệch khỏi quy luật đó được. Nếu sống trái với quy luật, ta sẽ cảm thấy cuộc đời này rất nặng nề. Mỗi khi đau khổ thì đó là tín hiệu nhắc ta phải thay đổi bản thân để phù hợp với cuộc sống. Không ai có thể giết chết ta ngoài chính bản thân ta. Bạn sẽ trở thành một người thánh thiện nếu yêu thương tất cả mọi thứ trên đời và chấp nhận mọi sự việc diễn ra như vốn dĩ nó là. Khi cho đi là khi ta sẽ nhận lại.

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

Sân ga chiều em đi.

Sân ga chiều em đi
Bàn tay da diết nắm  

Sân ga chiều em đi
Mênh mang màu nắng nhạt
Bụi bay đầy ba lô
Bụi cay xè con mắt

Sân ga chiều em đi
Gạch dưới chân im lặng
Bóng anh in thành tàu
Tóc anh xoà ngang trán

Sân ga chiều em đi
Bàn tay da diết nắm
Vừa thoáng tiếng còi tàu
Lòng đã Nam đã Bắc

Anh thương nơi em qua
Những phố phường nhộn nhịp
Bỡ ngỡ trong ánh đèn
Còn lạ người lạ tiếng

Anh thương nơi em qua
Những sương chiều mưa tối
Dặm đường xa nắng dãi
Chuyến phà con nước dâng

Em xao xuyến trong lòng
Nhớ về nơi ta ở
Mùa thu vàng đường phố
Lá bay đầy lối qua

Ngọn đèn và trang thơ
Tiếng thở đều con nhỏ
Màu hoa trên cửa sổ
Quán nước chè mùa đông

Con tàu và dòng sông
Ra đi rồi trở lại
Hà Nội ơi Hà Nội
Sân ga chiều em đi

1976

Nguồn: Xuân Quỳnh

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

Valentine vắng anh.

Valentine buồn.

Ừ, thì thôi.
Cũng chỉ là một Valentine buồn bã.
Ngửa mặt nhìn sắc trời đoán lá.
Rơi âm thầm nghe thật lạ mà quen…
Valentine buồn
Valentine
Em có nhớ gì không?
Thuở hò hẹn một chiều mưa giăng lối
Ngập ngừng muốn nói
Chỉ đôi lời mà sao chẳng thành câu?
Valentine
Vẫn cứ buồn
Khi một mình lang thang chiều vắng
Trên con đường gió lặng
Hỏi tại sao vệt nắng chóng tàn?
Valentine
Chất chứa những hoang mang
Đeo đẳng chút nhớ trong hơi tàn cố gượng
Những kỷ niệm
Viết vào tim
Những vết cứa mơ hồ!
Valentine
Vẫn chưa đến mà sao đi qua vội
Đôi lời chưa dám nói
Câu cười chưa hé nở vành môi
Sao vội trôi?
Ừ, thì thôi
Cũng chỉ là một Valentine buồn bã
Ngửa mặt nhìn sắc trời đoán lá
Rơi âm thầm nghe thật lạ mà quen…
(lượm lặt)